Trong tiếng nhai nuốt rợn người kia, ánh sáng trong mắt người nọ dần tan rã, hơi thở cũng chìm vào tĩnh lặng.
Lý Thanh Nhiên nhìn bóng hình trong vũng máu, ngực nàng đột nhiên thắt lại, cơn đau nhói dữ dội như bị lợi khí đâm xuyên qua trong khoảnh khắc.
“Không, sư tôn, đừng mà…”
“Cút đi! Mau cút đi! Các ngươi không được ăn sư phụ ta!”
“A a a! Mau cút! Giết các ngươi! Giết—!”