TRUYỆN FULL

[Dịch] Không Phải, Bạn Gái Điện Tử Ta Thế Nào Tu Thành Kiếm Tiên

Chương 18: Cuồng Thú Dẫn

"Tiền bối giờ này đang làm gì nhỉ?"

Lý Thanh Nhiên chống hai má, ngước nhìn trần nhà.

Nàng mơ hồ cảm thấy Trần Hoài An hiện tại rất bận, không có thời gian để tâm đến chuyện bên này của nàng.

"Đại nhân vật như tiền bối, chắc hẳn đang chiến đấu vì toàn thể tu sĩ Thương Vân Giới, ví như diệt trừ đại yêu chẳng hạn..."

Trong lòng thầm nghĩ, trong đầu đã hình dung ra cảnh tượng tiêu sái của một vị lão gia tử tóc trắng phơ, tiên phong đạo cốt, ngự kiếm trảm sát đại yêu. Nghĩ mãi, trên mặt nàng bất giác lộ ra nụ cười khờ khạo.

Nếu như...

Tiền bối là sư phụ của nàng thì tốt biết bao.

"Không được, Lý Thanh Nhiên, ngươi đừng có được voi đòi tiên!"

Lý Thanh Nhiên vỗ vỗ đầu mình, khẽ cảnh cáo bản thân.

Hôm nay tiền bối đã cho nàng đủ mười hai mai linh tinh, duy trì tụ linh trận cao cấp trong sáu canh giờ.

Cũng rất mạnh mẽ nâng tu vi của nàng lên Luyện Khí tầng năm.

Nhờ kinh mạch và nội thương được khôi phục, tốc độ linh khí tiêu tán trong đan điền đã chậm đi rất nhiều.

Nhưng đan điền của nàng suy cho cùng vẫn bị vỡ nát, giống như một cái chậu bị thủng một lỗ, linh khí luôn thất thoát ra ngoài từng chút một.

"Phải nghĩ cách giải quyết chuyện đan điền và linh căn."

Lý Thanh Nhiên thầm tính toán, tuy tiền bối thần thông quảng đại, nhưng nàng không thể chuyện gì cũng làm phiền ngài ấy.

Nếu tiền bối nguyện ý giúp đỡ, đó là lòng tốt của ngài ấy, nàng không thể chủ động yêu cầu.

Về kế hoạch cụ thể, nàng đã có dự tính, Thanh Vân Tông chắc chắn không thể dựa vào.

Nàng phải đến tông môn khác, dù chỉ là tiểu tông môn cũng được.

Những tiểu tông môn đó cũng sưu tầm một số cổ tịch, biết đâu may mắn tìm được phương pháp khôi phục đan điền và linh căn. Nếu thật sự không tìm được, thì đành rời khỏi tu chân giới, tìm một nơi sơn thanh thủy tú ẩn cư, chậm rãi thu thập manh mối về kẻ thù, hoặc dứt khoát trở về Nam Triều Quốc làm nữ tướng?

Còn về việc tìm những sư huynh kia báo thù...

Lý Thanh Nhiên chưa từng nghĩ tới.

Trước kia nàng vốn không phải là đối thủ của những sư huynh đó, bây giờ nàng lại càng không có cơ hội.

Như vậy quả thật rất uất ức và yếu đuối, nhưng quy tắc sinh tồn của tu chân giới từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.

Trước kia nàng đã không muốn sống nữa, sao cũng được.

Nhưng bây giờ nàng muốn sống lâu thêm một chút, sống đến ngày tiền bối xong việc, nguyện ý lộ diện gặp mặt nàng, dù chỉ là nói với nàng một lời.

Nàng thật sự rất muốn đích thân nói một lời cảm tạ với tiền bối.

"Không đúng! Không phải nói là Lý Thanh Nhiên bị ném vào một căn nhà tranh ư?"

Tống Giảo Giảo nhìn căn nhà đá dưới chân núi, mày nhíu chặt.

Tu sĩ thị lực cực tốt, ả nhìn thấy rõ nhà đá này mới được xây dựng, vậy chứng tỏ có người đang giúp đỡ Lý Thanh Nhiên.

Nhưng, người giúp đỡ Lý Thanh Nhiên là ai?

Là mấy vị thân truyền đệ tử của Xích Tiêu Phong ư?

Không phải là không có khả năng này...

Tuy Mộc Bạch Sương nói mấy vị đó đều hận Lý Thanh Nhiên thấu xương, nhưng lỡ như bọn họ niệm tình cũ mà vẫn chiếu cố Lý Thanh Nhiên thì sao?

Vậy nếu ả giết Lý Thanh Nhiên, chẳng phải là đối đầu với mấy vị thân truyền đó ư?

Nhưng Trúc Cơ Đan ả cũng không muốn từ bỏ.

Tống Giảo Giảo suy đi tính lại, quyết định thăm dò trước một phen.

Cũng là để xem mấy vị đó có để lại thủ đoạn gì gần nơi ở của Lý Thanh Nhiên hay không.

Thế là ả lấy ra từ trữ vật giới một cây hương đỏ dài nửa trượng.

Hương này tên là ‘Cuồng Thú Dẫn’, mùi hương lan tỏa cực rộng, khó bị tu sĩ phát hiện, nhưng lại có thể thu hút yêu thú có khứu giác nhạy bén. Bình thường vật này dùng để dẫn dụ yêu thú khi vây săn, nhưng vào những lúc nhất định cũng có thể dùng làm hung khí giết người.

Vốn dĩ ả định xông vào nhà tranh đâm chết Lý Thanh Nhiên, rồi ném xác vào núi cho yêu thú ăn, như vậy là gọn gàng nhất. Nhưng bây giờ kế hoạch thay đổi, ả không dám liều lĩnh đến gần, chỉ có thể dùng ‘Cuồng Thú Dẫn’ mượn thú giết người, dù rằng việc yêu thú bạo động do ‘Cuồng Thú Dẫn’ gây ra có khả năng sẽ kinh động đến tông môn.

"Lý Thanh Nhiên, tường đổ mọi người đẩy, ngươi cũng đừng trách ta."

Tống Giảo Giảo đốt nén hương đỏ, cong ngón tay búng ra.

Nén hương đỏ bay vút ra, rơi trên một thân cây gần nhà đá.

Làm xong tất cả, ả nhanh chóng bố trí một pháp trận ẩn giấu khí tức.

Lát nữa yêu thú bạo động trên quy mô nhỏ, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một hai kẻ hung dữ, có pháp trận này mới đảm bảo an toàn cho ả.

Tiếp theo chỉ cần trốn trong bóng tối xem kịch là được.

Yêu thú từ khi ngửi thấy mùi hương đến lúc tụ tập cần một khoảng thời gian nhất định.

Mà thiếu nữ đang say giấc nồng trong căn nhà đá vẫn không hề hay biết về nguy hiểm sắp ập đến.

Năm giờ sáng.

Nơi chân trời đã rạng lên một vệt sáng mờ ảo.

Trần Hoài An cũng sắp lên đến đỉnh núi.

Chỉ là trạng thái hiện tại của hắn không tốt chút nào, trên núi Thái Sơn gió lớn, nhiệt độ cũng thấp, nhiều du khách ở lưng chừng núi còn nóng đến mồ hôi đầm đìa, nhưng khi gần đến đỉnh núi thì mồ hôi trên người đã bị gió lạnh thổi khô, bọn họ bắt đầu thấy lạnh, muốn làm ấm người thì phải tăng tốc hoặc vào quán ăn ven đường núi ăn chút cháo nóng.

Nhưng hắn thì khác.

Sắc mặt hắn trắng bệch, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mỗi bước đi đều loạng choạng như sắp ngã, mồ hôi còn nhỏ giọt từ góc vạt áo ướt sũng.

Đây là do đau đớn.

Trên đường đi, hắn chỉ ăn hai mẩu bánh mì, còn lại chỉ uống nước, liên tục uống nước.

Nhưng bước chân của hắn tuy loạng choạng, song mỗi bước hạ xuống đều rất vững vàng, không còn xiêu vẹo.

Lưng hắn rất thẳng, ánh mắt bình thản nhìn về phía trước, ánh sáng trong mắt khiến hắn trông như đang hành hương.

"Huynh đệ, để ta cõng ngươi lên đi? Đừng leo nữa!" Trương Duệ gần như bật khóc, trải nghiệm đêm nay hắn có thể ghi nhớ cả đời. Hắn trơ mắt nhìn một bệnh nhân với khối u xương ác tính trên chân, chịu đựng cơn đau dữ dội, từng bước không ngừng nghỉ leo lên những bậc thang đá đó.

Hai người trung niên kia thậm chí có chút theo không kịp, thiếu nữ phong cách punk cũng thở hồng hộc.

Trương Duệ bình thường hay rèn luyện, thể lực không tệ, nhưng áp lực của hắn chủ yếu đến từ phương diện tâm lý.

Mỗi khi Trần Hoài An bước thêm một bước về phía trước, rồi lại nhìn thấy mồ hôi nhỏ giọt từ vạt áo, trái tim hắn lại như bị tra tấn một lần.

Từ đầu đến cuối, Trần Hoài An chưa từng than vãn điều gì.

Hắn dùng tâm thái khoan dung và bình tĩnh để đối diện với ác ý của bọn họ.

Phía sau Trần Hoài An không chỉ có bốn vị khán giả xem livestream đó, mà còn có rất nhiều du khách khác, phần lớn những du khách này đều đã bỏ cuộc giữa chừng, nhưng sau khi nghe câu chuyện của Trần Hoài An lại tự giác đi theo sau hắn, cứ như vậy số người càng lúc càng đông.

Giờ phút này đã gần đến đỉnh núi, quy mô đoàn người vô cùng lớn, đã tạo thành một hàng dài như rồng trên bậc đá.

"Sắp đến rồi." Trần Hoài An ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, mỉm cười.

Hắn phải kiên trì đến đỉnh núi.

Bởi vì một giờ trước có một đại ca cấp 57 đã nói.

Nếu hắn có thể lên đỉnh núi trước lúc mặt trời mọc, vị đó sẽ donate cho hắn 66 ‘La Cổ Long Thành’, một ‘La Cổ Long Thành’ trị giá 2888 tệ, trừ đi hoa hồng của nền tảng thì hắn nhận được chín vạn rưỡi tệ, cộng thêm tiền donate góp gió thành bão từ các du khách khác, tối nay hắn có thể kiếm được khoảng 12 vạn tệ.

Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng vị đại ca kia chỉ nói khoác.

Trần Hoài An không quá để tâm đến những điều này, hắn vốn dĩ đã định lên tới đỉnh núi.

Có hay không có quà của vị đại ca đó, hắn đều sẽ làm được việc này.

Hắn leo Thái Sơn vốn không chỉ vì kiếm tiền.

Hắn chỉ là muốn trong quãng đời còn lại nhìn xem giới hạn của mình,

Xem bản thân còn có thể tỏa ra bao nhiêu ánh sáng và hơi nóng.

Nhưng ngay khi còn cách đỉnh Thái Sơn 98 bậc thang.

Chân phải của Trần Hoài An đột nhiên truyền đến một trận đau nhức dữ dội.

Cơ thể hắn mất thăng bằng, quỳ xuống trên bậc đá.

Tô Hiểu Thiến đi theo phía sau theo bản năng nhìn xuống chân của Trần Hoài An, sắc mặt nàng biến đổi, lấy tay che miệng hét lên thất thanh.

"A! Chân... chân của hắn..."

Trần Hoài An nghiến răng cúi đầu nhìn chân của mình,

Chỉ thấy phần từ mắt cá đến đầu gối chân phải đã vặn vẹo đến biến dạng.

Hắn,

Bị gãy xương rồi.