"A---! Đủ rồi! Lão phu muốn ngươi chết!!!"
Dạ Phục Thiên sống hơn năm trăm năm, đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục thế này?
Lão lập tức không ẩn mình nữa, trực tiếp bay lên nóc căn nhà nhỏ, đôi bàn tay xanh mét duỗi ra ấn về phía trước.
Ma khí ngập trời bốc lên quanh thân lão, phía sau lưng ngưng tụ thành một pho pháp tướng khổng lồ mặt xanh nanh dài, pho pháp tướng đó há cái miệng lớn như chậu máu, cùng động tác với Dạ Phục Thiên hư ấn về phía trước.
Ầm---!
Toàn bộ Lôi Hỏa Phần Thiên Đại Trận hiện rõ hình dạng dưới áp lực khủng bố, phù văn dùng để duy trì trận pháp vỡ vụn từng tấc, khó lòng chống đỡ.
"Chết tiệt, Boss vào giai đoạn ba tung đại chiêu rồi sao?!"
Từ góc nhìn của Trần Hoài An, thanh máu của Dạ Phục Thiên còn một phần ba. Hắn không khỏi cười bình phẩm: "Nhưng mà Boss này đúng là không tệ, kỹ năng trông thật bắt mắt."
Chỉ cần đã mua gói đặc biệt thì chắc chắn có thể vượt ải, nên hắn chẳng hề hoảng sợ, thậm chí còn có thời gian thưởng thức ngoại hình của Boss.
"Pháp tướng ngưng tụ thành thực thể, lại có thể hiệp đồng công kích, đây là một ma tu Hóa Thần kỳ, hơn nữa tuyệt đối không phải Hóa Thần kỳ bình thường..." Lý Thanh Nhiên ở trong căn nhà nhỏ nắm chặt vạt áo, mặt đầy lo lắng, không nhịn được nhắc nhở: "Tiền bối, ma tu rất giảo hoạt, xin hãy hết sức cẩn thận xem đối phương còn át chủ bài nào không!"
Lúc này tiền bối đã ra tay, nếu nàng xông lên cũng chỉ thêm vướng chân, chỉ có thể ở đây âm thầm cầu nguyện tiền bối không bị thương trong trận chiến với ma tu. Đồng thời, một cảm giác bất lực và áy náy sâu sắc dâng lên trong lòng, nếu không phải tiền bối chữa trị đan điền giúp nàng, sao có thể dẫn dụ cao thủ ma môn bậc này tới đây? Nếu thực lực của nàng mạnh hơn một chút, sao phải như chuột núp trong góc tối, trơ mắt nhìn tiền bối mạo hiểm mà bản thân chẳng thể làm gì?
Cái chết của phụ mẫu đã gieo hạt giống báo thù vào lòng Lý Thanh Nhiên.
Sự khinh nhục của đồng môn, việc nhìn thấu thế thái nhân tình đã rèn luyện cho nàng một trái tim kiên cường.
Giờ phút này, một ý niệm phải trở nên mạnh mẽ hơn cũng đang bén rễ nảy mầm trong lòng nàng.
Thiên đạo bất nhân, muốn bảo vệ những gì mình trân quý, bất cứ lúc nào cũng cần có thực lực!
Ầm---! Lôi Hỏa Phần Thiên Đại Trận vỡ tan tành.
Dạ Phục Thiên lơ lửng trên nóc căn nhà nhỏ, pháp tướng sau lưng lão nghiền nát mọi phù lục bay tới, lôi hỏa nổ tung đối với pho pháp tướng kia chẳng khác gì gãi ngứa. Lão cất tiếng cười quái dị: "Khặc khặc khặc Còn bản lĩnh nào khác không?! Thiên Ma Công tu luyện Tứ Đại Thi Vương Pháp Tướng, lão phu khổ tu năm trăm năm, ngưng tụ Doanh Câu Pháp Tướng, kim cương bất hoại, lực lớn vô cùng, một sức phá vạn pháp. Trận pháp của ngươi dù tinh diệu đến đâu cũng chỉ là trò trẻ con!"
"Vậy sao?"
Trong căn nhà nhỏ truyền ra một tiếng hừ lạnh.
Khi Trần Hoài An tế ra tấm phù lục cuối cùng, bầu trời đêm vốn u ám bỗng chuyển sang màu gỉ sắt.
Mây đen như sóng dữ, cuồn cuộn dâng trào.
Tử lôi như kiếm sắc, xé rách trường không.
Tựa như đêm trước cơn giông bão sắp ập tới.
Trên đỉnh đầu Dạ Phục Thiên, gió nổi mây phun, một vùng lôi vân rộng lớn đang tụ lại.
Cửu Dương Tử Lôi Phù lơ lửng giữa tầng mây, lúc ẩn lúc hiện, sâu trong tầng mây, có một sức mạnh hùng hậu đang ngưng tụ.
Uy thế của nó sâu như vực thẳm, mạnh như hồng thủy.
Linh khí đất trời trở nên cuồng bạo.
Dạ Phục Thiên ngẩng đầu nhìn trời, sống lưng lạnh buốt, mơ hồ cảm thấy một dự cảm chẳng lành.
Tại Thanh Vân Tông, các tu sĩ quan sát thiên tượng dị thường kia, tâm thần chấn động.
Bên trong Vạn Thanh Sơn, hồng mao cương thi vốn đang áp chế nghiền ép Lục Trường Thiên và những người khác đột nhiên toàn thân run lên, gào thét quay đầu bỏ chạy, muốn thoát khỏi khu vực lôi vân bao phủ.
Lôi Hỏa Phù, cho dù là Tiên phẩm cũng chỉ là rót linh khí vào trong đó, dùng linh khí để tạo ra lôi hỏa.
Nhưng Cửu Dương Tử Lôi Phù lại mượn thế của đất trời, dẫn một luồng thần lôi, tru tà diệt ác.
"Ngưng---!"
Trần Hoài An làm theo yêu cầu của trò chơi, ngón tay vẽ theo từng nét trên phù lục.
Thiên uy kinh hoàng, nếu không đi, chắc chắn phải chết!
Chỉ cần rời khỏi nơi này, sớm muộn gì cũng có thể đoạt được tuyệt phẩm đan điền.
Lão chỉ cần tiếp tục ẩn mình...
Dạ Phục Thiên không thèm liếc nhìn Lý Thanh Nhiên trong căn nhà nhỏ lấy một cái, bật người định bỏ chạy.
Giây tiếp theo.
Ầm ầm---!
Một con lôi long từ trên trời giáng xuống, khiến đất trời trong nháy mắt trở nên trắng xóa.
Thiên lôi đó chia thành hai luồng, một luồng đuổi theo Dạ Phục Thiên, một luồng đánh về phía đông Vạn Thanh Sơn.
Trong khoảnh khắc, đất rung núi chuyển.
Trần Hoài An nhìn thấy, thanh sinh mệnh của Dạ Phục Thiên cũng lập tức cạn sạch.
Hắn thổi nhẹ đầu ngón tay, cười khẽ:
"Chậc chậc, thế mà cũng không chịu nổi, trông cũng oai phong lắm cơ mà..."
"Chỉ tốn một trăm tám mươi tám đồng đã giải quyết xong, còn gì để nói?"
···
Bên trong Thanh Vân Tông.
Tông chủ Ngô Đoạn Thiên dõi mắt nhìn dị tượng trên trời, có thể cảm nhận rõ ràng dao động linh khí mãnh liệt. Trong Vạn Thanh Sơn có tu sĩ giao chiến, một người trong đó thậm chí còn dẫn cả thiên lôi giáng xuống, thủ đoạn bậc này rất có thể liên quan đến vị tu sĩ thần bí đã luyện ra thần đan lần trước…
"Triệu Lăng Thiên."
Hắn suy đi tính lại, trong lòng lại nhen nhóm vài phần hy vọng.
Bèn quay đầu nhìn về phía Triệu Lăng Thiên, người đệ tử thân truyền đang nằm liệt trên giường với sắc mặt trắng bệch, giọng điệu thận trọng:
"Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta, lần này sư đồ chúng ta cùng đi, nếu có thể được vị tiền bối kia tương trợ, đan điền của ngươi có lẽ vẫn còn cứu được!"
…
…
【PS: Tiên phẩm chỉ là định cấp của vật phẩm, không đại diện cho vật phẩm cấp bậc tiên nhân, tương tự câu "khúc này chỉ nên có trên trời", nhưng khúc nhạc này suy cho cùng cũng do người làm ra, Lý Bạch được xưng là Thi Tiên lẽ nào thực sự là tiên nhân ư? Ta vốn không muốn giải thích vấn đề này, nhưng để tránh một số độc giả quá câu nệ, nên xin báo để biết.】