Sáng sớm hôm sau, sương mù chưa tan.
Phía tây Nam Dương thành, tám người tám ngựa, nhẹ nhàng bước trên vùng ngoại ô. Vì trời còn sớm, vẫn cứ ghìm cương đi chậm.
Xa trông về phía trước gò núi, thế uốn lượn, tựa như rồng ẩn phục dưới đất, đầu đuôi đều khuất trong khói cây.
Tâm tình Lâu Nhược Đan hơi phức tạp.
"Thường nghe cao nhân giang hồ ẩn mình nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng phần nhiều chỉ là lời đồn, thật sự gặp được thì..." Nàng khẽ lắc đầu, không nói tiếp.