Dịch Đình Sinh đang ngồi trong Văn Hương Các nhấm nháp linh tửu, chợt mơ hồ nghe có kẻ gọi tên hắn.
Hắn quay phắt đầu lại, thoáng thấy một bóng hình quen thuộc.
Niềm vui sướng thoáng chốc ban đầu, trong nháy mắt lại thu liễm hết thảy.
Trần Mặc chẳng hiểu vì sao đối phương lại có vẻ mặt như vậy, bèn chủ động tiến lên, kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống.
"Vũ Nhu, một bình Tiên Nhân Phong, hôm nay Dịch đạo hữu tiêu pha cứ tính trên đầu ta."