"Tĩnh Tâm Cầm Quyết đại thành?"
Trần Mặc mỉm cười gật đầu.
"Choáng! Huynh đệ, hôm đó người trợ hứng cho ta là ngươi à!" Tống Vân Hi so với Tôn Nghĩa Minh còn kích động hơn nhiều.
Hắn không dám nghĩ, sau này mỗi lần mây mưa, nếu có Trần Mặc ở ngoài gảy đàn cho hắn, vậy thì hắn sẽ sung sướng đến mức nào?!
Đương nhiên, nếu để Trần Mặc biết ý nghĩ lúc này của Tống Vân Hi, đánh chết hắn cũng không gảy đàn cho y nữa.