Chuyện giao dịch tạm thời gác lại một bên.
Chỉ thấy Trương Lượng vô cùng già nua, trên mặt chất đầy vẻ khổ sở.
Biểu cảm này, cảm giác này, giống như bản thân dốc lòng chuẩn bị vật trân quý đặt bên cạnh người khác, muốn để đối phương chú ý, nhưng đối phương chẳng những không thèm liếc mắt nhìn, ngược lại còn tùy ý lấy ra thứ trân quý hơn... thật lúng túng.
Trương Lượng không thể hình dung được khoảnh khắc này, hay nói đúng hơn, là những cảm xúc trong khoảng thời gian này.
Lão giả chết, chủ yếu là muốn xem vị đệ tử được mình một tay nuôi lớn, dốc hết tâm huyết dạy dỗ kia – Thái Phương Sơn, có chân tính như thế nào.