TRUYỆN FULL

[Dịch] Long Tàng

Chương 135: Biến Cố (1)

Theo điều lệ của Thái Sơ Cung, một kẻ địch tiêu chuẩn cảnh giới Nhân giai Đạo Cơ là một trăm điểm huân công, vị đạo nhân tính cho Vệ Uyên tám mươi điểm, tương đương với việc xác nhận những vết thương này nếu rơi vào người tu sĩ Nhân giai bình thường sẽ lấy đi tám thành tính mạng. Nếu một tu sĩ Nhân giai chết, thì cũng chỉ được tính một trăm điểm huân công, phần tiên ngân được cấp thêm gọi là tiền tuất.

Xử lý xong vết thương, Vệ Uyên còn chưa đứng dậy, hai tiểu đạo sĩ đã đặt một tu sĩ toàn thân đầy máu xuống bên cạnh, ngay cả hơi thở cũng không còn. Vệ Uyên không dám ở lâu, vội vàng rời khỏi y quán, không chiếm chỗ của người khác.

Rời khỏi y quán, Vệ Uyên nhìn phương hướng, liền đi về hướng Nam môn, chốc lát sau đã ra khỏi Nam môn, đến bên cạnh phi thuyền.

Bên ngoài phi thuyền đã dựng lên hai điện tạm thời, một đạo nhân ở cửa hô lớn: "Thái Sơ Cung vào tả điện, các tông môn khác vào hữu điện!"

Các tu sĩ lũ lượt mà vào, lũ lượt mà ra. Tả điện đều là tay không vào tay không ra, hữu điện thì tay không vào, ôm đồm đủ thứ mà ra.

Vệ Uyên đứng ở cuối hàng, chốc lát sau đến lượt mình, đi vào tả điện. Trong điện chỉ bày mấy cái bàn, sau mỗi bàn có một tu sĩ đang ngồi, ai nấy đều mặt không biểu cảm, có người đến thì dùng sách chiếu một cái, đọc một con số, sau đó đến người tiếp theo.

Đến lượt Vệ Uyên, sau bàn là một nữ tu trung niên, hai mắt như chim ưng, khóe miệng trễ xuống, mũi tựa mỏ chim ưng, trông như thể ai cũng nợ ả mấy lượng tiên ngân vậy.

Nhưng khi nhìn thấy Vệ Uyên, sắc mặt nữ tu bỗng dịu đi, cẩn thận đánh giá mấy lần, mới dùng sách chiếu một cái, rồi đọc: "Tổng cộng chém giết bốn Bách Phu Trưởng, mười một đội trưởng, một trăm ba mươi bảy kỵ binh bình thường?!"

Chẳng những nữ tu, tất cả mọi người trong điện đều giật mình kinh ngạc. Trên người Vệ Uyên không có đạo quang, hiển nhiên vẫn là Đạo Cơ chưa thành, luận cảnh giới cũng chỉ tương đương với một đội trưởng Liêu Man. Điểm huân công của đội trưởng là hai mươi, còn Bách Phu Trưởng tương đương với Địa giai Đạo Cơ, điểm huân công là hai trăm!

Chiến trường lại không phải đơn đấu, với cảnh giới của Vệ Uyên, có thể giết mấy đội trưởng đã rất tốt rồi, số ít kẻ thiên phú nghịch thiên, vận khí tốt thì có thể vượt cấp giết một Bách Phu Trưởng, nhưng như Vệ Uyên chỉ đến ba ngày, đã chém mấy Bách Phu Trưởng, giết đội trưởng thành chuỗi, chém tạp binh thành đống thì đúng là trước nay chưa từng có!

Tuy rằng chấn kinh, nhưng điểm huân công không thể làm giả. Phàm là đệ tử Thái Sơ Cung đều tu hành một loại đạo thuật, trước khi chiến đấu thi triển một lần là có thể ghi lại chiến công vào nguyên thần. Bởi vì chỉ ghi lại chiến công, nên gánh nặng của đạo thuật này gần như bằng không, có thể sử dụng trong thời gian dài. Thái Sơ Cung kiểm tra điểm huân công, chỉ cần xem chiến công được đạo thuật ghi lại là được.

Nữ tu kia nhìn sâu Vệ Uyên một cái, ghi vào sổ sách: Thiên Thanh Điện Vệ Uyên, điểm huân công một nghìn hai trăm ba mươi bảy.

Ở Thái Sơ Cung, điểm huân công còn dễ dùng hơn tiên ngân rất nhiều, có thể đổi được gần như tất cả vật tư. Rất nhiều tiên đan bảo dược, linh tài pháp bảo đều chỉ có thể dùng điểm huân công để đổi. Nếu thật sự không có gì muốn đổi, thì cũng có thể trực tiếp đổi thành tiên ngân, tỷ giá do Thái Sơ Cung định là một điểm huân công đổi mười lượng tiên ngân.

Mà trên thực tế, các đệ tử cũng ngầm dùng tiên ngân để đổi lấy điểm huân công của người khác, tỷ giá này thỉnh thoảng dao động, đại khái từ mười hai đến mười lăm lượng tiên ngân đổi một điểm huân công.

Nói cách khác, ba ngày đánh trận này Vệ Uyên đã kiếm được hơn một vạn lượng tiên ngân, nếu ngầm đổi ra ngoài với giá cao, có thể đổi được gần hai vạn lượng.

Tả điện đều là đệ tử của Thái Sơ Cung, cho nên chỉ ghi lại điểm huân công, muốn đổi gì thì tự về cung mà đổi. Hữu điện là đệ tử tông môn khác, vì thế Thái Sơ Cung đặc biệt chuẩn bị một nhóm vật tư, có thể đổi ngay tại chỗ mang đi. Tuy lựa chọn ít hơn, nhưng bên trong có vài món là trân phẩm mà bên ngoài không thể mua được, nên đại đa số người vẫn chọn đổi ngay tại chỗ.

Nhìn thấy mọi người tay xách đầy đồ, hớn hở rời đi, Vệ Uyên liền hiểu được uy lực của việc thanh toán quân công tại chỗ lớn đến mức nào. Nhiều người dốc sức cứu viện như vậy, việc dựa hơi Bảo gia chỉ là thứ yếu, e rằng phần lớn là vì việc thanh toán tại chỗ này.

Rời khỏi điện ghi công, Vệ Uyên lại trở về ổ bảo, theo điều lệ tìm đến kho quân nhu chuyên dụng, nhận lại hộp thương và cung tên, việc chỉnh trang sau trận chiến coi như hoàn thành.

Vệ Uyên chỉnh trang không tốn bao nhiêu thời gian, nhận xong trang bị ra ngoài liền không biết làm gì. Trong ổ bảo bây giờ người đến kẻ đi, đường sá đông đúc, tu sĩ Đạo Cơ nhiều như lông trâu, chẳng ai chú ý đến Vệ Uyên, một hậu bối còn chưa đạt tới Đạo Cơ.

Đại chiến vừa mới kết thúc, dọn dẹp chiến trường, cứu chữa người bị thương, khôi phục phòng ngự thành, mọi việc phức tạp, ai nấy đều bận tối mắt tối mũi. Bảo Vân không biết đang làm gì, nhưng nghĩ cũng biết giờ phút này nàng nhất định bị mọi người vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt. Chỉ riêng đại nhân vật trong các lộ viện quân xung quanh đã có không ít, riêng hướng của Vệ Uyên đã thấy mấy đội viện quân hơn trăm kỵ binh. Trong số các tu sĩ dẫn quân, không thiếu người đã củng cố vững chắc căn cơ, bước vào Đạo Cơ trung kỳ, thậm chí còn có cả Uẩn Thần hậu kỳ, xét về phương diện nào Vệ Uyên cũng không thể sánh bằng.