Phía trước chính là từ đường. Trên tường ngoài từ đường đâu đâu cũng là những mảng lớn vết máu, mấy cỗ thi thể dựa ngồi ở chân tường, ngực bụng đều bị không chỉ một mũi tên nhọn xuyên qua. Máu dưới thân bọn họ đã liền lại với nhau, trong máu còn ngưng lại một đoạn ruột dài.
Tất cả mũi tên đều là lông vũ màu trắng.
Trong từ đường tối đen như mực, trên bàn bày bản đồ hình như có thêm thứ gì đó, còn có một bóng người dựa tường đứng, bất động.
Vệ Uyên bước đi chậm rãi, trong lòng dấy lên ý định bước vào từ đường để xem xét, nhưng lại có chút do dự. Đúng lúc ấy, phía sau hắn bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Vệ Uyên lập tức xoay người, trường thương trong tay đã ngưng tụ đầy đủ đạo lực, sẵn sàng ứng chiến.
Người chạy tới lại là Tôn Triều Ân, vị huyện lệnh này chỉ mặc giáp ở nửa thân dưới, nửa thân trên trần trụi, quấn đầy băng vải, băng vải dày cộm vẫn còn rỉ máu ra ngoài. Tôn Triều Ân sắc mặt tái nhợt, đạo quang ảm đạm, vừa nhìn đã biết là thân thụ trọng thương. Tôn Triều Ân trong tay còn túm theo một người, người kia mặc quân quan giáp trụ, mũ trụ không biết tung tích, tóc tai bù xù, lảo đảo bị Tôn Triều Ân lôi đi.