Phía sau cột khói bụi cao như tường thành, còn có một con tuyết ưng màu trắng khổng lồ nối trời liền đất, vỗ đôi cánh chỉ còn lại một ít lông vũ, nhanh chóng đuổi tới. Chóp cánh của nó còn có những sợi mưa quấn quanh, lại có hắc khí mờ mịt sinh diệt bất định.
Hắc mã chạy được một đoạn, bỗng nhiên hí dài một tiếng, phun ra đám hơi sương loãng cuối cùng, chút tàn lửa cuối cùng trên móng cũng tắt ngấm. Chân trước nó mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất, người trên lưng thì bị văng đi xa.
Mắt thấy Vệ Uyên sắp ngã xuống đất, bỗng nhiên một đoàn kiếm khí màu xanh nâng hắn lên, thuận thế chém gãy tất cả thân tên, sau đó Vệ Uyên liền rơi vào một vòng tay vô cùng ấm áp, nhưng lại dường như có chút mảnh mai.
Trương Sinh quỳ một gối xuống đất, một tay ôm Vệ Uyên, ngẩng đầu nhìn về phía Cự Ưng Tuyết Sơn đã bay tới, cũng thấy được mấy sợi mưa còn chưa tan hết giữa đám lông vũ.
Bụi cát cũng đã lan đến ngoài ngàn trượng, đám Liêu Kỵ xông lên phía trước nhất thấy đại quân của Bảo Vân bày trận chờ sẵn liền giảm tốc độ. Phía trước chậm lại, Liêu Kỵ phía sau không ngừng chen chúc dồn lên, nhìn qua ít nhất cũng có mấy ngàn kỵ binh.