Xuyên qua tiền điện, Vệ Uyên liền hướng Chủ điện đi đến. Chủ điện cao mười trượng, chỉ sụp một nửa, ở gần đó vô cùng bắt mắt. Từ tiền điện đến Chủ điện ước chừng năm dặm, Vệ Uyên, Hứa Uyển Nhi không có cảm giác gì, Hứa Văn Vũ lại là leo dốc leo đến kêu khổ thấu trời.
Cửa Chủ điện vẫn còn, nhưng chỉ có một nửa hoàn hảo, nửa còn lại thì ngã trên mặt đất. Bước vào đại điện, Vệ Uyên trước mắt tối sầm lại. Trong điện vô cùng âm u, không có ánh nến đèn đuốc, chỉ dựa vào một chút ánh sáng chiếu vào từ nóc điện bị phá hỏng để chiếu sáng. Lúc này ánh mặt trời đều bị chủ phong che khuất, trong điện đặc biệt âm u, xa một chút thì cái gì cũng nhìn không rõ.
Trong không khí tràn ngập hơi thở ẩm ướt mục nát, nhưng Vệ Uyên không cảm giác được khí tức sinh linh, ngay cả trùng tử đầy rẫy ở Vu giới cũng không có.
Cuối đại điện dựng một pho tượng thần, chỉ còn lại nửa phần dưới, phần thân từ đầu gối trở lên đều biến thành mảnh vỡ, vương vãi đầy đất. Tượng thần được điêu khắc từ đá, hơn nữa không phải một khối đá nguyên vẹn, mà là do mấy chục khối ghép lại thành.
Pho tượng thần này cao hơn bốn trượng, đối với thủ đoạn của tiên gia mà nói, tìm một khối đá lớn cỡ vài trượng hoàn chỉnh cũng không khó, mười mấy trượng cũng không khó, điêu khắc lại càng dễ dàng. Lan Thần Cung dù sao các đời cung chủ đều có thể nói là cường giả Pháp tướng, sao tượng chủ thần lại làm đến mức xoàng xĩnh như vậy, thế nào cũng phải làm một pho tượng cao mười trượng chứ?