Hứa Quan Văn tung một trảo muốn nhấc lên, mặt đất bao la chỉ có vài viên đá nhỏ bị hất tung.
Nhưng đúng lúc này, bóng trăng tròn trên không trung cuộn trào, cành cây khô cạnh Ngọc Sơn cũng loé lên một vệt lưu quang.
Hứa Quan Văn không ngờ không nhấc nổi đạo cơ của Vệ Uyên, vô cùng kinh ngạc, lập tức dùng toàn lực, lại nhấc thêm lần nữa!
Trong tiếng răng rắc, pháp tướng cự trảo dùng sức quá độ, bốn móng vuốt sắc bén gãy lìa, Hứa Quan Văn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Trên không trung bỗng nhiên có một đạo lưu quang lướt qua, nhanh đến khó tin.