"Chiến hào phải đào như thế này, gặp Huyết Chú giáng xuống thì trốn sang khu vực khác. Chỉ cần dụ được Vu Ngự tộc vào trận địa chiến hào là có thể làm suy yếu ưu thế của chúng. Điều chúng ta cần bây giờ chính là kéo dài thời gian, chỉ cần không bị chúng đánh tan trong đợt đầu tiên thì sẽ có cơ hội!"
Vân Phi Phi và Hứa Uyển Nhi đều cảm thấy vẫn còn chút vấn đề, lỡ như Vu Ngự tộc không vào chiến hào thì sao, cứ đứng trên cao đánh xuống không được à? Nhưng chưa đợi hai nàng chất vấn, Vệ Uyên đã nói: "Cứ quyết định vậy đi! Bắt đầu!"
Vệ Uyên đã quyết định, Vân Phi Phi và Hứa Uyển Nhi dù không hiểu cũng phải chấp hành, có lẽ cao nhân Thái Sơ Cung tự có thâm ý.
Các nàng làm theo lời Vệ Uyên dặn, tập hợp tất cả hộ vệ đã đầu hàng lại, phân công nhiệm vụ cho mỗi người. Mấy chục tu sĩ cũng mù mờ chẳng hiểu gì về mệnh lệnh này, nhưng nghĩ đến cao nhân Thái Sơ Cung ắt có thâm ý, thế là từng người ngoan ngoãn đi đào hào.
Vệ Uyên nhìn thể trạng của Hứa Văn Vũ, gạt bỏ ý định để tên này đi đào hào, nói: "Ngươi ở lại đây, suy nghĩ kỹ lại xem, xem có thể nghĩ ra được điều gì hữu dụng không."