Chiến trường vẫn còn giữ nguyên trạng thái ban đầu, khu vực quan trọng nhất như đài cao nơi có thi thể Đại Vu, mọi người đều không dám động vào, đợi Vệ Uyên trở về mới bắt đầu dọn dẹp.
Vệ Uyên nhảy lên đài cao, thấy thi thể Đại Vu vẫn nằm đó, áo bào ngoài thủng lỗ chỗ, khắp nơi là lỗ do phi trùng chui ra. Vệ Uyên cụ hiện một thanh trường kiếm, rạch áo bào ngoài, lộ ra thân thể bên trong.
Đây là một thân thể khô gầy, đầu đặc biệt lớn, ngoài hai con mắt chính to lớn còn có sáu con mắt kép nhỏ hơn trên trán. Đỉnh đầu y đầy nếp nhăn, mọc lưa thưa tóc dài. Y có bốn cánh tay, nhưng hai tay dưới nách rất nhỏ. Thân thể y cũng đầy nếp nhăn, như cành cây khô lão, phủ đầy lỗ nhỏ, lại giống như tổ sâu hình người.
Dưới ánh mắt chăm chú của Vệ Uyên, trong ngực Đại Vu có một đoàn quang mang xanh đậm rõ rệt, nhìn thôi đã thấy khó chịu. Đồng thời ở ngực còn có một đoàn quang mang xanh nhạt nhỏ hơn.
Vệ Uyên vung kiếm, Tiên Kiếm Ngụy Nhật lướt qua thân thể Đại Vu, lại chỉ để lại một vệt trắng, căn bản không làm tổn thương được thân thể y. Vệ Uyên dồn hết sức lực, chém liên tiếp mấy kiếm, chỉ chém được một vết thương nông. Độ cứng của nhục thân này còn hơn cả Vệ Uyên. Nhưng Vệ Uyên là nhục thân thật sự, còn xác ngoài của Đại Vu này có tính chất gì thì khó nói.