Hiểu Ngư nghiến răng, hạ quyết tâm mấy lần mới dùng sức nhổ cái đỉnh nhỏ lên. Trên thân đỉnh còn dính mấy miếng thịt cháy đen.
Vệ Uyên khẽ hừ một tiếng. Lúc này, vết thương sau lưng hắn là một cái hố cháy đen sâu hoắm, huyết nhục đều bị thiêu thành than, dùng cách này để chặn vết thương lại.
Nhìn thấy vết thương này, hốc mắt Hiểu Ngư có chút chua xót. Nếu không phải Vệ Uyên thay hắn đỡ một kích này, với thể chất của Hiểu Ngư, dù không chết cũng bị thương tổn đạo cơ, cả đời này vô vọng đăng tiên.
Vệ Uyên lúc này cảm thấy từng cơn suy yếu, trong cơ thể càng như lửa đốt, trong lồng ngực có một luồng khí tức màu xanh đậm đặc đang tụ lại.
Lúc này, tim của Vệ Uyên vỡ hơn phân nửa, nửa lá phổi dập nát hoàn toàn, xương ngực cột sống gãy lìa chính giữa, bên trong đã thành một mớ hỗn độn. Luồng khí tức màu xanh đậm kia càng không ngừng ăn mòn tất cả xung quanh.