Lúc này, Thanh Minh Giới Vực lại một lần nữa chìm vào hoàng hôn, chiến trường mới chỉ được dọn dẹp một phần nhỏ. Tu sĩ nhân tộc hết đợt này đến đợt khác lui tới, đem thi thể Vu tộc kéo về bày ở vị trí đã định. Vu tộc sau khi chết có thể tư dưỡng giới vực, đây là thường thức ở Tây Vực.
Vệ Uyên cũng cảm thấy Tây Vực có chút quỷ dị. Vu tộc dùng nhân tộc tế trời, nhân tộc lại dùng Vu tộc dưỡng địa, đôi bên coi nhau như cá thịt, vòng tuần hoàn này thực sự mang lại một cảm giác khó tả.
Trong thạch ốc, Hứa Văn Vũ cắm cúi viết, ngón tay phải đã tê rần. Hắn cũng không nhớ rõ mình đã viết bao lâu, dù sao vẫn luôn viết.
Ban đầu hắn viết tuy cũng là những gì mắt thấy tai nghe, nhưng kỳ thực đó đều là những sự tích huy hoàng trong cuộc đời hắn, ví dụ như năm lớp hai tiểu học đã đạt được điểm chín mươi chín. Lại như năm lớp sáu, có một lần thi lọt vào top ba mươi của lớp, rồi năm lớp chín lại một lần nữa chen chân vào top năm mươi của lớp.
Nhưng những sự tích huy hoàng này hình như còn chưa viết được bao nhiêu thì đã kết thúc. Rồi cứ viết mãi, Hứa Văn Vũ bắt đầu mặc sức tưởng tượng, thả hồn bay bổng, nghĩ gì viết nấy. Ký túc xá, nhà ăn, quán net, quán ăn đêm ngoài cổng trường, cái gì cũng có. Hắn vốn còn muốn viết về thư viện, nhưng cầm bút lên mới phát hiện ra bốn năm đại học vậy mà chưa từng đến đó một lần, cũng không biết bên trong trông như thế nào.