Chuyện này Vệ Uyên đã sớm liệu đến. Các thiếu gia tiểu thư khác cũng đều mở Huân Công Sách ra cho Vệ Uyên xem, kết quả người người đều có thiên công. Thiên công nhiều nhất là Vương Ngữ, tổng cộng hai mươi hai điểm. Ít nhất là hai vị thiếu gia, mỗi người chỉ có hai điểm.
Hai vị thiếu gia này vẻ mặt xấu hổ, cứ như vậy mà cũng chỉ "cọ" được hai điểm, khiến bọn họ nhận thức sâu sắc được trình độ đạo thuật của mình. Hai người đã âm thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau trừ ăn cơm ngủ nghỉ ra thì toàn bộ thời gian đều phải dùng để chăm chỉ khổ luyện, nói gì cũng không thể lại đội sổ.
Vốn dĩ mọi người đều là đám công tử bột như nhau, đều vô tâm vô phế mà vui vẻ. Nhưng hiện tại cùng một cơ hội, có người được hai mươi điểm thiên công, có người chỉ hai điểm, điều này khiến họ không thể bình tĩnh được nữa.
Khi Vương Ngữ đến gần, trong lòng Vệ Uyên khẽ động, đạo Thanh khí tiến giai duy nhất kia lại có cộng minh, hóa ra là đến từ hắn.
Vương Ngữ này ngày thường không hay nói chuyện, để lại cho Vệ Uyên ấn tượng là không giỏi ăn nói, không ngờ lại có thể cống hiến nhiều khí vận như vậy, có thể thấy được vị trí của Vệ Uyên trong lòng hắn.