Nhìn mấy cành cây nhỏ ra sức thu lại, nhưng thế nào cũng không thu về được, cùng với những chồi non từng chút một nở ra ngay trước mắt, trong lòng Vệ Uyên chợt lóe lên linh quang, rất nhiều chuyện liền xâu chuỗi lại với nhau.
Trời đất ban tặng không nhất định phải là diệt sát mới có, trọng thương căn cơ cũng có thể. Loại trọng thương này phải là trực tiếp xóa bỏ, căn bản không thể khôi phục mới được, Tiên Lộ Hoàng Hôn thiêu đốt dương thọ chính là một trong số đó.
Vệ Uyên vốn còn thấy kỳ lạ, Nham Tâm thực lực như vậy, uy thế như thế, sao lại bại dễ dàng như vậy. Nếu nói nó không được, nhưng Trương Sinh toàn lực bốn kiếm xuống, cũng chỉ chém đi một nửa sinh cơ của nó. Đừng quên trước đó Sừ Hòa chân nhân xuất thủ đánh lén, kết quả nó không hề tổn hao gì.
Lúc này Vệ Uyên đã hiểu rõ, mấu chốt vẫn là Tiên Thụ lâm thế, khi thủy nhận hóa thành Nguyệt Quế Hoa Biện, khoảnh khắc đó tương đương với Vệ Uyên và Tiên Thụ hợp thể, Nham Tâm trong nháy mắt tất cả phòng ngự đều bị đánh xuyên, cả người không hề phòng bị. Tiếp theo một thương Tiên Lộ Hoàng Hôn, nó liền không còn sức chống cự, uy lực không chỉ toàn bộ gánh chịu, mà còn có thêm sát thương.
Giống như một cái búng tay, búng vào quyền phong thì ngón tay gãy lìa, búng vào trứng thì có thể diệt sát cường địch.