Từ Ý dù sao cũng là tiểu thư khuê các, vẫn chừa cho lão già kia chút thể diện cuối cùng, để lại cho lão một thân áo trong màu trắng ngà, chứ không thật sự lột sạch. Có điều trên người lão già kia chắc cũng không còn giấu thứ gì nữa.
Vệ Uyên cho tất cả tạp vật vào thùng niêm phong lại, sau đó nhìn về phía tướng quân Triệu quốc.
Vị tướng quân cảm thấy ớn lạnh, vội vàng nói: "Vị anh hùng này, tốt nhất nên chừa cho Triệu quốc, cho công chúa chút thể diện! Bằng không hôm nay chỉ có chết mà thôi!"
"Ngươi chỉ cần dám động thủ, công chúa sẽ không còn thể diện. Nơi này có bao nhiêu người làm chứng, là ngươi, vị tướng quân này, vì chút thể diện của bản thân mà không màng đến an nguy của công chúa và tôn nghiêm vương thất." Thủ đoạn chụp mũ này trong sử sách nhiều vô kể, nên Vệ Uyên thuận miệng nói ra.
Tướng quân sửng sốt, thấy Vệ Uyên đi về phía xe ngựa, không khỏi bi phẫn nói: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"