Đối diện Bố Y kiếm sĩ, Vệ Uyên trầm mặc một lát, mới nói: “Chúng ta không thân.”
Vừa rồi còn suýt bị hắn phanh thây xẻ thịt, bây giờ Vệ Uyên có thể bình tĩnh đối mặt, đã xem như công phu dưỡng khí đến nơi đến chốn.
Bố Y kiếm sĩ này không biết đã mắc kẹt trong Động Thiên bao lâu, nhưng lúc Động Thiên vỡ vụn, Vệ Uyên vẫn còn ở Thái Sơ Cung thôn thổ nguyệt hoa, có khi lúc hắn biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, Vệ Uyên còn chưa chào đời.
Cho nên Vệ Uyên cảm thấy mình và Bố Y kiếm sĩ không thể nào có liên hệ.
Trên mặt Bố Y kiếm sĩ lại xuất hiện biểu cảm, dáng vẻ quả nhiên là thế, nói: “Ngươi vẫn là ngươi, dù trải qua bao nhiêu luân hồi, vẫn luôn giữ được một điểm linh quang bất muội. Ngươi cũng vẫn như trước đây, chưa bao giờ chịu tin tưởng bất kỳ ai, chỉ tin vào chính mình. Chỉ không biết có còn lạnh lùng vô tình, âm hiểm độc ác như trước đây không.”