Ảo cảnh tan đi, Bố Y kiếm sĩ biến mất, trên Vạn Lý Hà Sơn lại có thêm hai thanh cự kiếm, lần lượt là chân ý của hai thức kiếm chiêu, cũng đủ để chém giết Pháp Tướng.
Vệ Uyên ngẩng đầu nhìn về phía Liên Trụ, thân thể cháy đen của yêu ma giờ phút này không còn dữ tợn, chỉ có nỗi bi thương không nói nên lời. Ả ngưỡng vọng pho tượng trên đỉnh Liên Trụ, chỉ muốn cuối cùng được nhìn nữ nhi của mình thêm một lần.
Vệ Uyên bỗng nhiên hiểu được tâm tình của ả và Bố Y kiếm sĩ lúc đó, tiểu nữ hài chịu đựng hết mọi giày vò, chi bằng sớm được giải thoát. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, ả vẫn muốn nữ nhi có thể sống thêm một chút, dù chỉ là một khắc nửa khắc. Loại giằng xé này, loại thống khổ này, nặng nề đến mức khiến người ta không thể hô hấp.
Kỳ thực... chi bằng quy khứ.
Dưới Liên Trụ dựng một tòa ngọc đài, giờ phút này vẫn đang khẽ phát quang. Kỷ Lưu Ly một đường quan sát âm khí đi về, cuối cùng đến trước tòa ngọc đài này, vươn tay điểm một cái, trên ngọc đài liền nổi lên vô số tinh điểm, cấu thành một đồ hình cực kỳ phức tạp.