Có Thôi Duật và Thôi Lạc Vũ ở đó, mấy trăm vị thiếu gia lớn nhỏ của Thôi gia cũng không dám gây thêm sóng gió gì. Muốn an ổn làm một công tử bột cũng cần phải có học vấn, ai có thể đắc tội, ai không thể đắc tội đều phải rõ ràng, mà dù là công tử bột không có mắt đến đâu, cũng đều biết hai vị đại gia Thôi Duật và Thôi Lạc Vũ này không thể trêu vào.
Các đệ tử Thiên Thanh Điện và Thủy Nguyệt Điện cũng đến bái kiến Vệ Uyên, trong đó Thiên Thanh Điện có sáu vị, Thủy Nguyệt Điện có bảy vị, tổng cộng mười ba vị. Vệ Uyên trò chuyện vài câu với bọn hắn, hỏi thăm nguyên do xung đột trên đường.
Vốn dĩ hai điện dự định đến Tây Vực lịch lãm chỉ có sáu vị, nhưng sau đó tăng lên thành chín vị, hai vị Chân Nhân cũng dựa theo số lượng này mà chuẩn bị ngân lượng. Nhưng đến lúc xuất phát, hai vị Chân Nhân nghĩ đến điểm thiên công có thể nói là khủng bố của Vệ Uyên, lại nhét thêm mấy vị đệ tử thiên tài được xem như hạt giống bồi dưỡng vào.
Kết quả nhân số tăng lên, ngay cả tiền mua vé thuyền cũng không đủ, cũng may Thôi gia linh động, tặng không hai tấm vé thuyền. Nhưng vị Chân Nhân của Thiên Thanh Điện cảm thấy đã chiếm tiện nghi của Thôi gia, thấy hơi mất mặt, liền chủ động đề xuất không cần chuẩn bị đồ ăn. Thật ra Thôi gia vốn không nghĩ tới trong vé thuyền còn phải tách riêng tiền đồ ăn.
Hai vị Chân Nhân đưa nhiều đệ tử đến như vậy, thứ nhất là hy vọng bọn hắn có thể lịch lãm ở Thanh Minh, nơi này an toàn hơn phương Bắc rất nhiều. Thứ hai là hy vọng các đệ tử có thể chia sẻ được một chút điểm thiên công, dù chỉ có ba năm điểm cũng tốt, cũng có thể đổi được không ít đồ vật.