Vệ Uyên lúc này mới biết có điều không ổn, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một Hải Nữ đang lơ lửng ngay phía trên mình vài trượng.
Ả có mái tóc dài màu xanh lam, bên hông treo một cái vỏ ốc khổng lồ. Lúc này trong mắt ả tràn đầy vẻ trêu tức, trong tay cầm một tảng đá còn lớn hơn, đang tung hứng lên xuống.
Xem ra hai viên sỏi nhỏ lúc trước cũng là do ả ném.
Vệ Uyên cũng đành bất lực. Năng lực ẩn nặc của Bảo Thụ, đối với những tu sĩ dựa vào thần thức quét khắp bốn phía mà nói, quả là thần kỹ. Nhưng khi gặp phải kẻ tình cờ dùng nhục nhãn nhìn thấy, thì lại đành bó tay.
Phốc một tiếng, ả Hải Nữ nhổ viên trân châu ngậm trong miệng ra, đồng tử biến thành đồng tử dọc, nhìn chằm chằm Vệ Uyên, dùng chiếc lưỡi dài liếm nhẹ khóe môi.