Sát thủ đã chết, đầu và thân thể mất đi sự bảo hộ của pháp lực, lập tức bốc lên khói trắng. Hài nhi trong nôi vịn lấy thành giường, ló đầu ra, hướng về thi thể tên sát thủ không ngừng hít khí, hút toàn bộ khói trắng và mấy luồng hồn phách mờ ảo vào bụng.
Trong chớp mắt, tên sát thủ hoàn toàn biến mất, hài nhi thì ngửa mặt ngã trở lại giường, cái bụng nhỏ nhô cao.
Vệ Uyên dùng tầm mắt bình thường nhìn về phía nôi, chỉ thấy bên trong là một hài nhi đang ngủ say trong khăn quấn.
Lúc này, Nguyên Phi giũ nhẹ sợi chỉ trắng trong tay, để nó bung ra. Vệ Uyên lúc này mới phát hiện sợi chỉ trắng có thể siết đứt pháp bảo chủy thủ này lại chính là chiếc vớ trắng trên chân trái của nàng!
Vệ Uyên có chút nghi hoặc, chiếc vớ này lại chắc chắn đến vậy sao? Vừa rồi ta chẳng cảm thấy gì cả!