Lý Trị hạ lệnh cho một đội cảnh giới, đội còn lại xuống ngựa dọn dẹp chiến trường, đồng thời nhặt lại đoản thương của Vệ Uyên. Tên bọn họ bắn ra đều là pháp khí, nếu nhặt lại được thì phải nhặt.
Một vị đội trưởng Đạo Cơ lấy ra chiến phủ, chém đổ toàn bộ mấy tòa doanh trướng, sau đó ném độc dược vào giếng nước, triệt để phá hủy nơi đóng quân này. Doanh trại này nằm ở Liêu Vực, nếu Nhân tộc không tu sửa lại phong thủy trận thì khó mà sinh tồn, cho nên Lý Trị và Vệ Uyên đều chọn cách phế bỏ nó hoàn toàn, dù nguồn nước có quý giá cũng không thể giữ lại.
Thân vệ được huấn luyện bài bản, dọn dẹp chiến trường ngăn nắp, chừng một nén hương đã hoàn thành. Trong quá trình này, người và chiến mã đều được nghỉ ngơi.
Chiến trường dọn dẹp xong, Vệ Uyên và Lý Trị liền hướng doanh trại thứ hai tiến đến.
Doanh trại thứ hai không có khói bếp, Vệ Uyên và Lý Trị bắt đầu tăng tốc từ ngoài hai mươi dặm, toàn lực xông về doanh trại. Mười dặm thoáng chốc đã qua, toàn cảnh doanh trại hiện ra trước mắt. Trong doanh trại lại có hơn bốn mươi Liêu kỵ, lúc này đang lục tục lên ngựa!
Số lượng kẻ địch vượt quá dự liệu, trong tình huống bình thường, khi Nhân tộc và Bắc Liêu có số lượng tương đương sẽ ở thế hạ phong tuyệt đối, nhưng Vệ Uyên và Lý Trị đều không phải người bình thường, lại có lợi thế đánh úp, cho nên vẫn toàn lực xung phong, Lý Trị càng lấy ra ba mũi tên dài lóe lên hồng quang, đồng thời lắp lên cung.
Ở doanh trại trước, bảy Bắc Liêu kỵ đã dám xông về phía Vệ Uyên và Lý Trị, hiện tại trong doanh trại có hơn bốn mươi Liêu kỵ, tự nhiên càng không sợ, gầm rú xông lên.
Cách nhau trăm trượng, hai bên tên bay như mưa. Liêu man cung cứng tên nặng, bẩm sinh thiện xạ; Thiết kỵ Nam Tề thì toàn bộ đều là pháp khí cung tiễn, uy lực cực lớn, bắn ra có thể tự động truy đuổi địch. Vừa giao phong, hai bên đều có ba bốn kỵ binh ngã ngựa, xem như ngang tài ngang sức. Trong nháy mắt, hơn trăm kỵ binh đã triển khai hỗn chiến, không ngừng có kỵ sĩ ngã ngựa.
Đoản thương của Vệ Uyên cuối cùng cũng có đất dụng võ, một thương đâm ngã một Liêu kỵ lướt qua người. Nhưng mấy mũi trọng tiễn không biết từ đâu bắn ra, Vệ Uyên tránh né không kịp, bị một mũi tên bắn trúng vai.
Liêu man thần xạ, danh bất hư truyền. Rất nhiều Liêu kỵ tùy ý bắn một mũi tên, lại thần kỳ xuyên qua vô số kỵ sĩ và chiến mã đang qua lại như con thoi trên chiến trường, bắn thẳng vào mục tiêu. Phần lớn Liêu kỵ chỉ có chút ít pháp lực, trọng tiễn bắn ra không có khí tức Đạo lực, khiến cho tu sĩ dựa vào thần thức để nhận biết Đạo lực làm phương tiện phòng ngự phải phòng không kịp đỡ.
Trên chiến trường vô số trọng tiễn gào thét bay qua lại, ngay cả Lý Trị cũng không thể biết mũi tên nào bắn ai, thỉnh thoảng bị trọng tiễn phá giáp đột ngột xuất hiện khiến hắn trở tay không kịp.
Cuộc chiến giằng co, Lý Trị dần dần trở nên luống cuống, chỉ huy cũng bắt đầu xuất hiện sai sót.
Trong vòng trăm trượng, trọng tiễn phá giáp của Bắc Liêu có thể xuyên thủng trọng giáp, Lý Trị một thân chiến giáp là cực phẩm pháp khí, tự nhiên không sợ, nhưng trúng một mũi tên sẽ tiêu hao không ít Đạo lực. Hơn nữa trọng tiễn tuy không thể phá giáp, nhưng lực chấn động là thật, trúng một mũi tên tương đương với bị một người Luyện Thể đại thành hung hăng nện một chùy, cũng không dễ chịu gì.
Hai bên qua lại chém giết, Vệ Uyên và Lý Trị đều lần lượt đánh ngã nhiều Liêu kỵ, dần dần chiếm thế thượng phong. Một tên đội trưởng Bắc Liêu vô cùng hung hãn, cùng Lý Trị giao chiến mấy hiệp. Còn tên đội trưởng khác thì xui xẻo hơn, bị Vệ Uyên đột nhiên dùng một chiêu Phi Sa Thuật đánh ngã ngựa, sau đó bồi thêm một thương kết liễu, coi như là chống được hai hiệp.
Thân vệ tinh nhuệ Nam Tề nếu đánh một chọi một thì chiến lực không hề thua kém tinh kỵ Bắc Liêu, nhưng chiến mã lại yếu hơn. Bắc Liêu kỵ hung hãn xông tới, thường xuyên thúc ngựa đâm thẳng vào chiến mã của đối thủ. Khi va chạm toàn tốc, Liêu mã chỉ lắc lư, chiến mã Nhân tộc lại gãy xương gãy gân. Giao chiến chưa lâu, đã có mấy chiến mã của thân vệ bị Liêu mã đâm chết.
May mà đoản thương của Vệ Uyên uy lực vô cùng, thần cung lợi tiễn của Lý Trị cũng vô cùng sắc bén, cứu về phần lớn thủ hạ bị ngã ngựa.
Ngay khi dần dần chiếm được thượng phong, Vệ Uyên đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển, phía xa hoàng khí cuồn cuộn kịch liệt, từng đoàn Liêu kỵ đột nhiên từ trong hoàng khí xông ra, phải đến hai trăm kỵ!
Đám Liêu kỵ tập kích chia thành hai đội, một đội lao thẳng về phía chiến trường, đội còn lại thì đi đường vòng, định cắt đứt đường lui của Vệ Uyên và Lý Trị. Trong hai đội Liêu kỵ đều có một kỵ sĩ trên mũ cắm lông vũ trắng, rõ ràng cao lớn hơn những người khác, chiến mã cũng hùng tráng hơn nhiều. Trong mắt Vệ Uyên, trên người hai kẻ này đều có hào quang pháp lực màu vàng hùng hồn sáng chói, có thể so sánh với tu sĩ Địa giai.
Bách Phu Trưởng! Bách Phu Trưởng của Hãn Hải Liêu tộc đều có Đạo Cơ, bởi vì bẩm sinh thân thể cường tráng, chiến lực rõ ràng vượt qua tu sĩ Đạo Cơ bình thường của Nhân tộc.
Liêu kỵ tăng viện đến cực nhanh, gã Bách Phu Trưởng xông thẳng vào chiến trường còn ở ngoài năm trăm trượng đã trực tiếp giương cung, bảy tám mũi trọng tiễn gần như liền thành một đường, toàn bộ bắn về phía Lý Trị.
Không còn cách nào, chiến giáp của Lý Trị quá mức sáng ngời bắt mắt, trong vô số người liếc mắt là thấy ngay, khí tức Tiên Cơ cũng khác hẳn người thường, so với hai vị đội trưởng thân vệ còn dễ thấy hơn nhiều. So sánh ra, Vệ Uyên mặc chính là chiến giáp chế thức do Thái Sơ Cung phát, xét về vẻ ngoài còn không bằng thân binh của Lý Trị, thêm vào đó Vệ Uyên cũng chưa phải Đạo Cơ, cho nên gã Bách Phu Trưởng kia lười cả nhìn Vệ Uyên, chỉ coi hắn là tạp binh bình thường.
Trong tay trái Lý Trị có thêm một mặt Sư Nghê thú thủ kim thuẫn, hào quang rực rỡ, tay phải nắm một cây trường kích, lôi quang quấn quanh, khiến thanh thế càng thêm lớn, thu hút mọi ánh mắt của Liêu tộc.
Hắn trước tiên gạt bay ba mũi tên đầu tiên, sau đó giơ thuẫn đỡ bốn mũi tên còn lại. Từng mũi trọng tiễn không ngừng nổ tung trên mặt thuẫn, lực xung kích khủng bố khiến Lý Trị cả người lẫn ngựa đều liên tục lùi lại.
Chiến mã dưới thân Lý Trị đột nhiên hí dài một tiếng, chân sau mềm nhũn, suýt chút nữa hất Lý Trị xuống.
Là thiên tài được Tứ Thánh Thư Viện dốc toàn lực bồi dưỡng, sở trường của Lý Trị không phải là chinh chiến sa trường, đơn thương độc mã xông trận, nhưng đối đầu chính diện với Bách Phu Trưởng Bắc Liêu cũng có thể không hề rơi vào thế hạ phong. Nhưng người có thể chống đỡ, nhưng ngựa thì không.
Lý Trị vượt vạn dặm từ Nam Tề đến Tây Tấn, thân binh có thể mang nhiều, chiến mã lại không thể mang theo. Những con ngựa này đều do phía Tây Tấn chuẩn bị trước, căn bản không cùng đẳng cấp với chiến mã vốn có của thân vệ Quốc Công Nam Tề. Giờ phút này chính diện giao tranh, khác biệt liền hiện ra.
Lý Trị tuy ở thế hạ phong nhưng không hoảng loạn, một Đạo thuật vỗ lên mình chiến mã, con ngựa kia hí dài một tiếng, hai mắt trong nháy mắt đỏ ngầu, lại đứng lên. Chỉ là Đạo thuật này phải trả giá bằng việc rút cạn sinh mệnh của chiến mã, hiệu lực qua đi con ngựa này sẽ kiệt sức mà chết.
Gã Bách Phu Trưởng kia lao đến như gió cuốn sấm sét, trong nháy mắt lại xông đến trong vòng hai trăm trượng, lại đem ba mũi trọng tiễn lóe lên hoàng quang lắp lên dây cung. Ở khoảng cách này, Lý Trị thậm chí có thể thấy rõ vẻ tàn bạo trong mắt và nụ cười dữ tợn trên khóe miệng gã!
Lý Trị đổi thành hai tay cầm thuẫn, toàn lực phòng thủ, lúc này hắn liếc thấy Vệ Uyên đang xuyên qua chiến trường, lặng lẽ tiếp cận gã Bách Phu Trưởng này, sắp đến trong vòng trăm trượng. Lý Trị tâm niệm vừa động, lập tức Đạo lực lưu chuyển, quát lớn một tiếng, kim thuẫn trong tay đột nhiên nở rộ hào quang chói lòa, tất cả những ai nhìn về phía Lý Trị đều thấy trước mắt trắng xóa, nhất thời không nhìn thấy gì cả.
Gã Bách Phu Trưởng kia tuy cũng không thể nhìn thấy gì, nhưng bằng vào thần thức đã sớm khóa chặt Lý Trị, liên tiếp bắn ba mũi tên, mũi nào mũi nấy đều nhắm thẳng vào ngực Lý Trị!
Ba mũi trọng tiễn lần lượt nổ tung trên kim thuẫn, mỗi một mũi tên đều bắn lui Lý Trị cả người lẫn ngựa hơn một trượng. Sắc mặt Lý Trị càng lúc càng tái nhợt, sau khi đỡ xong mũi tên cuối cùng, chiến mã bỗng nhiên rên thảm một tiếng, hai mắt nổ tung, sau đó bốn vó mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Gã Bách Phu Trưởng kia tầm nhìn còn chưa khôi phục, bỗng nhiên cảm giác được xung quanh xuất hiện mấy luồng Đạo lực cường hoành, có tu sĩ Đạo Cơ ra tay đánh lén!