Trường thương xuyên qua thân thể lúc này nặng tựa ngàn cân, hai đầu gối của thiếu chủ Liêu tộc phát ra tiếng xương vỡ giòn tan, nặng nề quỳ xuống đất. Hắn lần đầu lộ vẻ kinh hoảng, hét lên: "Đừng giết ta! Ngươi giết ta, phụ thân sẽ biết ngay lập tức, ngươi tuyệt đối không trốn khỏi cương vực của chúng ta được đâu! Chỉ cần ngươi tha cho ta, ta có thể cho ngươi thân phận dũng sĩ Liêu tộc, để ngươi thoát khỏi kiếp tiện chủng, gia nhập bộ tộc của ta..."
Vệ Uyên rút trường thương về, mũi thương quét ngang, thủ cấp của thiếu chủ bay lên.
Vệ Uyên xách thủ cấp của thiếu chủ, đi vào lều trại lớn nhất. Trong tầm mắt, bên trong lều trại còn có một điểm sáng yếu ớt không ngừng lập lòe. Ánh mắt Vệ Uyên rơi trên thủ cấp đặt trong khay, dừng lại một chút, mới bước tới, chậm rãi nhấc thủ cấp lên.
Máu tươi rỉ ra, chảy dọc theo cánh tay Vệ Uyên, xuống đến bàn tay, rồi lại chảy lên thủ cấp, tràn qua gương mặt Phương Hòa Đồng, hòa lẫn với máu của hắn.
Vệ Uyên xoay người ra khỏi lều trại, tiên cảnh bên hồ trước mắt bỗng vỡ tan như bong bóng. Đồng cỏ và cây cối vẫn còn đó, nhưng hồ nước nhỏ lại biến mất không dấu vết, mà trước người Vệ Uyên lại xuất hiện thêm một chiếc bát ngọc, trong bát đựng nước trong, đáy bát là cát mịn ngũ sắc.