Hứa Kinh Phong cười lớn ba tiếng, nhìn về phía Hứa Uyển Nhi, dịu giọng nói: “Buông kiếm xuống đi. Sao nào, lời của đường huynh mà ngươi cũng không nghe ư?”
Hứa Uyển Nhi tay cầm kiếm, nghiến răng nói: “Từ lúc các ngươi hại chết phụ thân, ta đã không còn là người của Hứa gia nữa!”
Hứa Kinh Phong cười: “Vốn còn định giữ cho ngươi chút thể diện, nhưng ngươi đã nói vậy thì ta cũng không khách sáo nữa. Lát nữa ta sẽ xử lý ngươi ngay tại đây, trước mặt những kẻ này, xem ngươi còn cứng miệng được không!”
Tiểu sư đệ bên cạnh bỗng kêu lên: “Đường huynh, cứu ta với, ta sắp chết rồi!”
Hứa Kinh Phong liếc hắn một cái, nói: “Phế vật, nằm vùng bao nhiêu năm mà chẳng làm được việc gì. Chết thì chết thôi, Hứa gia ta không nuôi phế vật!”