Kỷ Lưu Ly mở bình chướng, nói với Hứa Văn Vũ: “Ngươi đi làm việc trước đi, chúng ta bàn bạc thêm đã.”
Lúc Hứa Văn Vũ rời đi, đầu óc vẫn còn choáng váng, khi thì cảm thấy mình có chỗ nào đó nói chưa ổn, khi lại hận bản thân lúc trước đọc sách sao không dụng tâm hơn chút nữa, chỉ cần ngày trước chịu khó học thuộc vài công thức, bây giờ chẳng phải đã được chúng tinh phủng nguyệt¹, sống sung túc rồi sao?
Đợi Hứa Văn Vũ đi rồi, Trương Sinh liền hỏi Vệ Uyên: “Ngươi là Chủ giới nơi này, định đoạt thế nào?”
Vệ Uyên trầm ngâm một lát rồi nói: “Người này có tác dụng lớn. Tuy hắn bất học vô thuật, nhưng thế giới của hắn về bản chất là thế giới phàm nhân, có thể xây dựng thế giới phàm nhân phồn hoa đến vậy, thực sự có quá nhiều điều chúng ta có thể học hỏi. Ta thấy chỉ cần biết bọn họ đã làm gì thì đã là thu hoạch lớn rồi, còn cách thực hiện thì chúng ta có thể tự nghĩ biện pháp. So với đó, vài công thức không đáng kể.”
Bảo Vân cũng nói: “Ta cũng nghĩ vậy. Thời đại của Lý Bạch, phàm nhân bên đó kỳ thực cũng tương tự chúng ta, hễ có chút thiên tai nhân họa là chết hàng loạt. Nhưng đến thời đại của Hứa Văn Vũ thì hoàn toàn khác, ngay cả người bình thường cũng có thể tùy ý chọn lựa thức ăn, ăn quá béo còn bị người khác chê cười. Hứa Văn Vũ kia chỉ là người thường, nhưng ăn uống hàng ngày đã tốt hơn nhiều so với đại hộ phàm nhân bên này. Sự thay đổi này, đáng để nghiên cứu sâu.”