Vệ Uyên giơ hai ngón tay lên: "Ta muốn thêm hai điều kiện nữa. Một, thêm năm mươi vạn tiên ngân hoặc là đồ vật có giá trị tương đương. Hai, Vu tộc lui binh, trong vòng một năm không được xâm phạm."
"Đừng có mơ!" Thiên Ngữ lập tức bác bỏ.
"Ngươi thấy mình không đáng giá như vậy sao? Lực Vu Bảng chỉ có một trăm vị trí, có thể xếp vào trăm người đứng đầu trong toàn bộ Vu Sĩ, ta dù có đòi thêm chút nữa cũng là lẽ thường tình."
Thiên Ngữ chỉ cười lạnh: “Thật ra vừa vào đây ta đã biết, nơi này của các ngươi chính là Thiên Khuyết Chi Địa được nhắc tới trong Thiên Vu Dụ Lệnh. Huyết Nhãn, Mị Ảnh hai tên phế vật kia không cảm nhận được, nhưng ta lại biết rõ thiên địa nguyên khí nơi đây đang thất thoát. Vậy nên, hoặc là ngươi thả ta về, nhận lấy khoản tiền chuộc kia, đến lúc đó ta sẽ cân nhắc trả thêm một ít. Hoặc là ngươi đấu lại với ta một trận, nếu ngươi thua thì thả ta đi, ta vẫn sẽ trả tiền chuộc, đồng thời chuyện ở đây ta tạm thời xem như không biết. Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ có kẻ phát hiện ra Thiên Khuyết Chi Địa này của ngươi.”
Vệ Uyên lấy làm lạ hỏi: “Ngươi không nghĩ ta sẽ dứt khoát giết ngươi sao?”