Nhưng hắn lại bồi thêm một câu: “Dùng bữa cùng Trương tiên sinh thì ta vẫn rất sẵn lòng.”
Vệ Uyên không lên tiếng, chờ Tôn Triều Ân nói tiếp. Hắn đến dự bữa cơm này là có việc cần làm, Vệ Uyên tin rằng Tôn Triều Ân cũng sẽ không lãng phí thời gian cho một bữa cơm.
Quả nhiên Tôn Triều Ân nói: "Nhạc tướng quân nói vậy là khách sáo rồi, chúng ta đều là người từng cùng nhau phân chia mấy vạn lượng Tiên Ngân, giao tình vào sinh ra tử như vậy, tướng quân còn không tin ta sao? Bằng đảng bằng đảng, chữ 'bằng' còn phải đứng trước chữ 'đảng', trước tiên phải là bằng hữu, sau mới có thể kết đảng. Chứ không phải cứ ngồi cùng một phe là có thể thành đảng đâu."
Sắc mặt Nhạc Kỳ Lân dịu đi đôi chút, cười khổ nói: "Ta ngay cả chức vị cũng không còn, đâu còn tư cách kết giao bằng đảng?"
"Quan trường thăng trầm chẳng phải chuyện thường tình sao? Các vị đại nhân trong triều, ai mà chẳng mấy lần lên voi xuống chó? Hiện tại tướng quân lùi một bước, chẳng bao lâu nữa ắt sẽ trở lại thôi."