Tấn Vương chợt hiểu ra, cười nói: “Như vậy mới là chính lý. Những người này ở nơi khác chính là gánh nặng, chỉ ở chỗ ngươi mới có ích. Lệnh bài ngày mai sẽ đưa tới cho ngươi, đồng thời cô sẽ chiếu cáo việc này cho các bộ.”
Việc này đã định, thần sắc Tấn Vương dần trở nên xa xăm, nói: “Cô cần tu hành rồi, ngươi lui xuống đi.”
Vệ Uyên rời khỏi thiên điện, Triệu Thống chờ sẵn bên ngoài, dẫn hắn bay về Vương thành. Lúc cất cánh, Vệ Uyên cảm giác dường như có kẻ đang quan sát hắn từ nơi tối tăm, ánh mắt ấy có vẻ quen thuộc.
Trở về dịch quán, Vệ Uyên ngồi trước cửa sổ, trải bản đồ ra, lặng lẽ nhìn.
Tấn Vương bỗng nhiên đêm khuya tìm hắn, không ngoài dự đoán hỏi về việc lập trữ quân, nhưng việc hỏi về quốc khố trống rỗng lại là điều Vệ Uyên không ngờ tới. Vệ Uyên thuận thế hiến kế cải lúa thành dâu, lại được cho phép chiêu mộ dân lưu vong, xem như một thu hoạch lớn.