TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Sai Tà Công, Pháp Tượng Thiên Địa

Chương 3: Dưỡng Thành Đại Dược (1)

Đoạn Vân mở mắt ra, lòng dâng lên niềm vui sướng khôn tả.

Mới là lần đầu tiên, hắn đã thành công!

Đoạn Vân có cảm giác như đang mơ giữa ban ngày.

Theo 《Ngọc Kiếm Chân Giải》 ghi lại, luồng khí tức này thuận đan điền đi lên, thông qua đại mạch gồm các huyệt "Trung Xu", "Thân Trụ", "Đốc Mạch", rồi tiến vào các huyệt vị "Dương Khê", "Hiệp Bạch", "Thủ Tam Lý" ở cánh tay, sẽ dần dần trở nên sền sệt như dịch tương.

Chân khí sền sệt như dịch tương, chính là Ngọc Kiếm Chân Khí.

Chỉ cần cảm giác "sền sệt như dịch tương" xuất hiện, liền đại biểu cho chân khí đã thành.

Mà vừa rồi hắn thật sự đã làm được!

Chẳng lẽ lão đầu kia nói thật? Ta thật sự cốt cách thanh kỳ, là kỳ tài kiếm đạo vạn người có một?

Đoạn Vân uống một bát nước, hơi bình ổn lại tâm trạng vui sướng.

Đã mở màn thuận lợi, hắn liền quyết định thừa thắng xông lên.

Luồng chân khí vừa rồi rốt cuộc quá nhỏ bé, chưa nói đến việc luyện đến mức như mãng xà cuồng nộ, ít nhất cũng phải thô tráng hơn một chút mới được.

Dù sao chân khí quá nhỏ bé, ngày sau e rằng sẽ bị đồng đạo chê cười là kẻ chân khí mỏng manh.

Theo hô hấp và hành khí tuần hoàn, chân khí lưu chuyển trong cơ thể Đoạn Vân trở nên càng lúc càng rõ rệt, nhất thời như khe suối nhỏ róc rách.

Đột nhiên, hắn lại sinh ra một ảo giác kỳ lạ, dường như có rất nhiều người đang cùng hắn hô hấp theo nhịp "cửu thiển nhất thâm".

Khuôn mặt của những người này chồng lên nhau, như đang không ngừng thì thầm to nhỏ.

Đoạn Vân mở mắt ra, trên bàn ngọn đèn dầu leo lét, mọi thứ lại khôi phục như thường.

Hắn không khỏi nghi hoặc tự hỏi: "Ai, đây có phải là do ta luyện quá lâu, luyện đến mức tinh thần hoảng hốt rồi không?"

Gần như cùng lúc đó, cách đó mấy chục dặm, một đôi huynh đệ song sinh mở mắt ra, vẫn đang duy trì tư thế "Ngọc Kiếm Trụ".

Hai huynh đệ đều mang dáng vẻ trung niên, thân hình cao lớn thô kệch, vẻ mặt hào sảng, phảng phất có phong thái hào hiệp thường du tẩu giang hồ.

Lúc này, nam tử bên trái khịt khịt mũi, vừa ợ một tiếng, vừa nói: "Huynh trưởng, thơm quá, mới vừa ăn xong lại có Đại Dược mới rồi, thiên phú không tệ đâu."

Nam tử bên phải đáp lại: "Đại Dược nuôi thả tự nhiên thì không thể vội, mới vừa nhú mầm, lại là mầm tốt thế này, đợi hắn trưởng thành thêm ít lâu nữa, đến lúc đó hai huynh đệ chúng ta chia đều hắn, nhất cử đột phá."

"Như vậy rất tốt, con đường hào hiệp của hai huynh đệ chúng ta nhất định sẽ càng thêm thuận lợi."

"Đó là đương nhiên, ha ha ha..."

Trong các lầu, nhất thời truyền ra tiếng cười hào sảng.

Vì luyện "Ngọc Kiếm Trụ" quá nhiều đến mức sinh ra ảo giác, Đoạn Vân quyết định bắt đầu luyện thức thứ hai của 《Ngọc Kiếm Chân Giải》 là "Thủy Nguyệt Trảm".

Thủy Nguyệt Trảm, ý chỉ dùng kiếm thể để chém Ngọc Kiếm Chân Khí đã luyện ra trong cơ thể, tạo thành hình dạng như bóng trăng dưới nước.

Nói một cách dễ hiểu, chính là kiếm khí mang hình bóng trăng dưới nước.

Đọc đến đây, Đoạn Vân càng thêm chắc chắn về tính xác thực của bí tịch này, bởi vì phần chú thích bên lề trang sách đã cho hắn biết điều đó.

Điều này cho thấy đã có người từng luyện qua bản bí tịch này, lại còn luyện đến trình độ nhất định, nên mới viết lại tâm đắc chú giải.

Vị tiền bối này thật là người tốt.

Chỉ cần luyện ra Ngọc Kiếm Chân Khí, kỳ thực "Thủy Nguyệt Trảm" là chuyện nước chảy thành sông, chỉ cần kéo dài khí mạch đến huyệt Trung Xung, Thiếu Xung, rồi thuận thế phóng ra từ mũi kiếm.

Đoạn Vân nói là làm!

Nhưng lúc này hắn không có kiếm, đành phải vào nhà bếp lấy một thanh dao phay thay thế.

Lúc này, Đoạn Vân hít sâu một hơi, khí trầm đan điền, vung dao phay quét ngang!

Không khí phía trước vặn vẹo, quả thật có một đạo khí kình hình lưỡi liềm bay ra từ lưỡi dao, đập vào bức tường đất cách đó một mét.

Mẹ kiếp!

Đoạn Vân vội vàng đi tới, sợ làm vỡ bức tường nhà mình.

Kết quả...

Chỉ rơi xuống một ít bụi.

Đúng vậy, là bụi, không phải là đất vụn.

Đạo khí kình hình lưỡi liềm kia lúc rời khỏi lưỡi dao thì quang mang rõ rệt, thanh thế đáng sợ, ai ngờ lại là đồ vô dụng.

"Không nên như vậy chứ." Đoạn Vân lẩm bẩm.

Thứ kiếm khí ngay cả muỗi cũng không giết nổi này, mà cũng xứng gọi là kiếm khí sao?

Đoạn Vân thử lại!

Lần này, hắn phát lực càng mạnh, đạo kiếm khí kia nhất thời trở nên rộng hơn hẳn, nếu nói đạo kiếm khí trước là hình lưỡi liềm, thì lần này chính là một vầng bán nguyệt thực thụ.

Một tiếng "phập", bán nguyệt kiếm khí lướt qua, tấm mành cỏ của nhà xí hơi lõm vào một chút, rồi lập tức trở lại bình thường.

Đoạn Vân thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán.

Vẫn không giết nổi muỗi.

Đoạn Vân không khỏi nghi ngờ, có phải là do Ngọc Kiếm Chân Khí quá yếu, cường độ không đủ hay không.

Thế là hắn lại quay lại luyện thức thứ nhất "Ngọc Kiếm Trụ", để tăng cường chân khí.

Liên tục ba ngày, Đoạn Vân đều khổ luyện.

Tiến triển của Ngọc Kiếm Chân Khí thực ra không tệ, từ lúc ban đầu nhỏ bé như sợi tơ, đến nay đã như dòng suối nhỏ chảy xuôi, nhưng uy lực của Thủy Nguyệt Kiếm Khí vẫn không thay đổi bao nhiêu.

Đừng nói là kiếm khí giết người như trong tiểu thuyết, ngay cả phủi bụi cũng còn khó khăn.

Đoạn Vân nào hay biết, theo con đường tu luyện thông thường, muốn luyện ra một luồng chân khí đã là vô cùng khó khăn, người có thiên phú khá một chút ít nhất cũng phải mất vài năm, còn muốn dùng chân khí hóa thành kiếm khí, thời gian lại càng thêm dài đằng đẵng.