TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Sai Tà Công, Pháp Tượng Thiên Địa

Chương 52: Tái ngộ Hồng Lâu tiên tử

Hôm nay, Đoạn Vân đã đến được Phong Lâm trấn.

Đến đây, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Theo như những gì hắn dò hỏi được, từ Phong Lâm trấn đi về phía đông chỉ một ngày đường là có thể đến Vọng Xuân Thành.

Nơi đây đã được xem như vùng rìa của Vọng Xuân Thành.

Thực ra hai ngày trước hắn đã cảm nhận được khí tức của Vọng Xuân Thành.

Chỉ có thể nói là càng đến gần Vọng Xuân Thành thì vật giá càng cao, rõ ràng hai ngày trước mười văn tiền còn mua được hai cái bánh nướng, mà bây giờ chỉ mua được một cái.

Đi lâu như vậy, rốt cuộc cũng sắp đến nơi rồi.

Trong ngoài Phong Lâm trấn đều trồng những cây phong cao lớn, vào thời tiết này, những cây phong ấy mang đến từng cơn gió mát rượi.

Đoạn Vân thậm chí còn cảm thấy cả trấn có chút âm u.

Lúc này, hắn phát hiện có vài người giang hồ đang đứng trước một bức tường dán đầy giấy, vừa chỉ trỏ vừa bàn luận.

Hắn liếc mắt liền biết đó là một bảng treo thưởng.

Nghĩ đến vật giá ngày càng tăng, Đoạn Vân cũng muốn kiếm ít bạc, liền đi tới.

Phong Lâm trấn chỉ là một trấn nhỏ, trên bảng không có nhiều cáo thị treo thưởng, nhưng Đoạn Vân vừa tới gần, tinh thần lập tức phấn chấn.

Bởi vì trong miệng mấy người giang hồ kia vang lên vài từ khóa - “Lư gia, Hồng Lâu tiên tử, tiền thưởng.”

Đoạn Vân nhìn lên bảng treo thưởng, phát hiện quả thật có liên quan đến chuyên môn của mình.

Hóa ra Lư gia trong trấn bị Hồng Lâu tiên tử quấy phá, mấy nam nhân trong nhà đều bị ả thải bổ đến chết, nhưng yêu nữ kia vẫn không chịu buông tha cho họ, cho nên mới có cáo thị treo thưởng này.

“Lý đại ca, đi không? Lư lão gia ra tay chắc chắn sẽ không keo kiệt.”

“Đó là Hồng Lâu tiên tử đấy, ngươi không sợ bị thải bổ đến chết sao?”

“Thải bổ? Ta sợ ai bao giờ?”

“Hơn nữa, nghe nói Lư gia đã mời được cao tăng Thiết Thủy Tự tới rồi, đến đó chẳng qua là kiếm chút cơm cháo thôi.”

“Vương ca nói đúng, nói đi nói lại cũng chỉ là đến trợ quyền thôi.”

Đối với những kẻ lang bạt giang hồ như bọn họ, trợ quyền là một trong những nguồn thu nhập chủ yếu.

Lúc này, Lý đại ca kia tỏ ra do dự, nói: “Trợ quyền? Nghe chuyện ở Hoàng Thủy Thành chưa? Có ma đầu tác loạn, bây giờ đi trợ quyền cũng không yên ổn.”

“Trợ quyền cũng không dám đi, vậy còn lăn lộn giang hồ làm gì. Dạo này quá túng thiếu, ngươi không đi thì ta cũng không đi!”

Mấy người kia vẫn đang thảo luận xem có nên đi hay không, nhưng Đoạn Vân đã nhớ kỹ địa chỉ, đi trước bọn họ một bước.

Hắn và Hồng Lâu tiên tử vốn có thù, chuyện vừa có thể báo thù vừa có thể thay trời hành đạo lại được nhận thù lao thế này, còn phải đợi sao?

Đây quả thực là chuyện được đặt riêng cho Đoạn thiếu hiệp hắn!

Mặc dù trên đường đi, hung danh ma đầu của hắn vang dội, còn thanh danh Đoạn thiếu hiệp lại chẳng mấy ai biết tới, nhưng hắn biết đây đều chỉ là tạm thời, là người đời hiểu lầm hắn.

Chỉ cần hắn làm tốt chuyện hành hiệp trượng nghĩa này, làm cho thật tốt đẹp, khiến cho hiệp danh vang xa, giống như Hoa Võ kia, tự nhiên sẽ không còn ai hiểu lầm hắn nữa.

Lư phủ sân nhà rộng rãi, lúc này mặt trời đang ngả bóng, phủ thêm một nét thâm trầm cho đình viện.

Đoạn Vân dưới sự dẫn dắt của Lư quản gia, đi về phía đại sảnh.

Vừa đến đại sảnh, hắn đã phát hiện ở đây có không ít đồng đạo giang hồ.

Mặc dù đều là đồng đạo, nhưng đồng đạo cũng có đẳng cấp.

Ngồi ở ghế chính trong đại sảnh là một đại hòa thượng cởi trần.

Trên người đại hòa thượng có xăm ba con Thanh Long cực lớn, trong đó mắt phải của hai con Thanh Long chính là hai đầu nhũ hoa trên ngực, trông như độc nhãn long vậy, mang lại cảm giác hung sát.

Hòa thượng này thật uy mãnh!

Đây hẳn là cao tăng Thiết Thủy Tự trong truyền thuyết, xem ra quả thật không dễ chọc.

Bên cạnh ghế chính là một nam một nữ đạo nhân đeo kiếm, trông như đạo lữ, còn có một đại hán đeo thiết quyền sáo, đen như cục than.

Những người này vừa nhìn đã biết là nhân vật có tiếng tăm, mà Đoạn Vân chỉ có thể đứng ở phía sau cùng một đám đồng đạo, hòa lẫn với đám gia đinh.

Chết tiệt, lại phải đứng như một tên lâu la.

Nhưng Đoạn Vân cũng chẳng bận tâm, chỉ cần giết được Hồng Lâu yêu phụ kia và lấy được thù lao, làm gì mà chẳng được.

“Kẻ thế này mà cũng đến kiếm cơm được sao?” Có người khẽ nói.

Cho dù đều đứng như lâu la, Đoạn Vân cầm thanh kiếm sắt rẻ tiền vẫn bị một số đồng đạo xem thường.

Hắn cũng không tức giận, dù sao đám luyện võ này đầu óc thường không được tốt cho lắm.

Vị Lư quản gia này tuy khách khí, nhưng cũng không giới thiệu hắn, chỉ để hắn đứng cạnh đám tay chân trong phủ, rõ ràng cũng không xem trọng hắn, chỉ xem như đến cho đủ số người.

Hết cách rồi, hắn trẻ tuổi anh tuấn, không giống những cao thủ luyện đến hình thù kỳ quái, vừa nhìn đã toát ra vẻ đến kiếm cơm.

Lúc này, một nam tử trẻ tuổi bên cạnh tiến lại gần, nói: “Huynh đệ, ngươi cũng đến kiếm cơm sao?”

Nam tử này da trắng nõn, mày thanh mắt sáng, giống như Đoạn Vân, toàn thân cũng toát ra vẻ đến kiếm cơm.

Đoạn Vân nhướng mày, trả lời: “Cũng gần như vậy.”

“Lát nữa tránh xa một chút. Ngươi thấy đại hòa thượng kia không? Cao tăng Thiết Thủy Tự, ngoại hiệu ‘Độc Nhãn Thanh Long’, một khi đã ra tay giết người là không dừng được, không chừng đánh luôn cả người mình.” Nam tử trẻ tuổi khẽ nhắc nhở.

Giọng hắn hạ rất thấp, nếu không phải thính lực của Đoạn Vân tốt, e rằng đã tưởng là muỗi kêu.

“Đánh cả người mình? Vậy đâu gọi là độc nhãn, phải gọi là mù thì đúng hơn chứ?” Đoạn Vân không nhịn được buột miệng.

Hắn vốn không có hảo cảm với hòa thượng, nói như vậy, Độc Nhãn Thanh Long hòa thượng này tuy không phải yêu tăng của Hoàng Hôn Tự, nhưng xem ra cũng chẳng phải kẻ lương thiện.

Nghe hắn nói vậy, những người gần đó vội lùi lại một khoảng, sợ rước họa vào thân.

Nam tử trẻ tuổi cũng căng thẳng hẳn lên, lén nhìn về phía đại hòa thượng, thấy đối phương vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Huynh đệ, vẫn là ngươi dám nói.”

Nói xong, hắn cũng cách xa Đoạn Vân một chút.

Bởi vì hắn phát hiện trên người đối phương không chỉ toát ra vẻ đến kiếm cơm, mà còn đầy vẻ dễ rước họa vào thân.

Lúc này, nam đạo sĩ kia uống một ngụm trà, nói: “Đại sư, trời sắp tối rồi.”

Đại hòa thượng mở mắt ra, nói: “Sao hả, tên đạo sĩ thối nhà ngươi sợ rồi sao?”

Đạo sĩ trung niên cười ha hả: “Bần đạo sợ cái thá gì.”

“Lũ đạo sĩ thối các ngươi chỉ biết làm màu làm mè, hay là lát nữa ngươi và đạo lữ của ngươi đi tiên phong nhé?” Đại hòa thượng lạnh lùng châm chọc.

Lần này, đạo sĩ kia liền không nói gì.

Đại hòa thượng hoàn toàn không nể mặt, tiếp tục châm chọc: “Không dám sao? Không dám thì các ngươi khác gì đám thùng cơm vô dụng phía sau?”

Đoạn Vân cùng đám “thùng cơm” liếc nhìn qua, chỉ cảm thấy đại hòa thượng này thật “lễ phép”!

Lát nữa hắn phải xem thử hòa thượng này có bản lĩnh gì, nếu không bằng hắn, hắn sẽ cho cái miệng của đối phương nếm thử chút đạo lý vật lý.

Trên đường tới đây, Đoạn Vân đã đại khái nắm được đường đi nước bước của Hồng Lâu yêu phụ.

Lư lão gia tuổi già háo sắc, cưới phải Hồng Lâu yêu phụ giả vờ trẻ trung, kết quả ả không chỉ thải bổ lão, mà còn thải bổ đến chết hai nhi tử và hai hộ vệ của lão.

Trong quá trình thải bổ, không chỉ hút cạn dương khí, mà thậm chí còn hút cả máu thịt nạn nhân.

Ả yêu phụ kia còn tuyên bố, muốn ở bên tất cả nam nhân nhà Lư lão gia, giống như ả đã nuốt chửng máu thịt của họ vậy, vĩnh viễn không chia lìa.

Mỗi tối ả yêu phụ này đều đến phủ tìm người thải bổ, đây đã là đêm thứ năm, nếu không phải có hòa thượng Thiết Thủy Tự này đứng ra chủ trì, thật sự chẳng mấy ai dám đến kiếm cơm.

Dù sao thì Hồng Lâu tiên tử cũng là cơn ác mộng của không biết bao nhiêu nam nhân.

Màn đêm buông xuống, trên trời treo một vầng trăng mờ ảo, ánh trăng lạnh như sương.

Xung quanh đại sảnh Lư phủ treo đầy đèn lồng, dường như trong lòng mọi người, chỉ cần đèn lồng đủ nhiều là có thể dọa chạy được Hồng Lâu tiên tử.

“Mẹ kiếp, đúng là thứ ỷ mạnh hiếp yếu! Phật gia ta tới rồi mà con yêu nữ kia lại không dám tới nữa!”

Đại hòa thượng uống một ngụm trà, phun mạnh ra, mấy mảnh lá trà vụn lập tức bắn lên mặt nữ đạo nhân ngồi cạnh.

Đoạn Vân nhìn rất rõ, trên mặt nữ đạo nhân kia là vẻ kinh ngạc và chán ghét, nhưng không dám nói gì.

Nàng nhìn về phía sư huynh cũng là đạo lữ của mình, đạo sĩ trung niên kia mặt lộ vẻ đau lòng, nhưng cũng không dám làm gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay nữ đạo nhân, ra hiệu bảo nàng nhẫn nhịn.

Đúng lúc này, một trận âm phong thổi tới, đèn lồng ngoài đại sảnh cùng với ánh nến trong nhà đều lắc lư dữ dội, dường như có thể tắt ngấm bất cứ lúc nào.

“Tới rồi! Tới rồi!”

Gia nhân bên ngoài đột nhiên kinh hoàng hét lên, lồm cồm bò dậy chạy vào trong đại sảnh.