TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Sai Tà Công, Pháp Tượng Thiên Địa

Chương 75: (1)

Đoạn Vân từ tiệm cầm đồ chuộc lại thanh đao của Mộ Dung huynh đệ.

Cho đến giờ khắc này, hắn vẫn còn cảm giác xót của.

Hắn cầm thanh đao này, rất khó phán đoán giá trị của nó.

Tiệm cầm đồ chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy để thu mua, chắc chắn là giá sàn, đáng tiếc hắn nghiên cứu về đao không nhiều, chỉ cảm thấy chất liệu và kỹ nghệ của thanh đao này rất tốt, chỉ riêng cảm giác cầm chuôi đao đã không thể sánh với thanh thiết kiếm rách nát của hắn.

Nhưng lưỡi đao này lại hơi cùn.

Hắn cầm thanh đao này đi tìm Mộ Dung huynh đệ, nói: "Lấy thanh đao này về suýt nữa khiến lão tử khuynh gia bại sản."

Mộ Dung huynh đệ cười nói: "Xem ra, sau này ngươi cũng nghèo rớt mồng tơi như ta rồi."

Đoạn Vân thấy bộ dạng hả hê của gã, nói: "Ta nghèo rồi, ngươi cũng chẳng có gì mà ăn."

Mộ Dung huynh đệ rất thoải mái nói: "Ta vốn ăn rất ít."

Thực tế, kể từ khi Mộ Dung Linh Nhi tìm đến tận nơi, mà Đoạn Vân lại cố chấp không chịu đi, Mộ Dung huynh đệ tuy vẫn rất lười, nhưng đã không còn lười đến mức triệt để nữa.

Gã bắt đầu ăn bám rồi.

Lần trước gã dễ dàng bị cắm hoa như vậy, chính là vì chưa ăn no.

"Thanh đao này có lai lịch gì?" Đoạn Vân nói.

Ngoài chất liệu và kỹ nghệ tốt, sờ chuôi đao mịn màng như sờ tay thiếu nữ, hắn thực sự không nhìn ra thanh đao này có thể đáng giá nhiều bạc như vậy.

Mộ Dung huynh đệ lắc đầu nói: "Thần binh khó gặp, xem ra ngươi còn không biết hàng hơn cả lão chưởng quầy tiệm cầm đồ."

Nói rồi, gã liền cầm thanh đao này qua.

Chỉ thấy gã dùng tay vuốt nhẹ lên lưỡi đao, sau đó thân đao và chuôi đao liền tách rời.

Đoạn Vân giật mình, tưởng là hỏng rồi, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mắt hắn không nhịn được hơi nheo lại.

Từng luồng hàn khí mỏng manh từ chuôi đao tỏa ra, vì lúc nãy môi trường tối tăm, mãi đến lúc này, Đoạn Vân mới nhìn rõ trên chuôi đao vẫn còn thân đao.

Chỉ là rất mỏng, mỏng đến mức lúc nãy hắn lại bỏ qua.

"Thân đao bên ngoài này thực chất là vỏ, còn thân đao bên trong mới là thật. Thanh đao không có bí mật này đã đáng giá tám trăm lượng, còn thanh đao có bí mật này, tám ngàn lượng cũng có kẻ tranh giành đến sứt đầu mẻ trán." Mộ Dung huynh đệ thao thao bất tuyệt nói.

"Tám ngàn lượng?"

Mắt Đoạn Vân trợn tròn.

Hắn chưa từng thấy nhiều bạc như vậy.

"Cho nên, ngươi lời to rồi."

Mộ Dung huynh đệ ném thanh đao qua, nói.

Nghe nói thanh đao này ít nhất đáng giá tám ngàn lượng, Đoạn Vân nhìn thanh đao càng lúc càng thuận mắt.

Vật quý ắt là vật tốt! Vật tốt ắt là vật quý!

Thanh đao đáng giá tám ngàn lượng, năm xưa tám trăm lượng đã cầm cố, nếu không phải hắn tới, Mộ Dung huynh đệ e rằng cũng chẳng chuộc về, dù sao gã nghèo đến mức này, cũng không có tiền chuộc, dù sao cũng chẳng phải ai cũng như hắn, có thể móc ra tám trăm lượng bạc.

Chỉ có thể nói, Mộ Dung huynh đệ trước kia thực sự muốn chết rồi.

"Thanh đao này có truyền thuyết gì?" Đoạn Vân không nhịn được hỏi.

"Đây là một thanh yêu đao, tên là 'Ôn Nhu', nếu không chế ngự được sẽ thôn phệ chủ nhân." Mộ Dung huynh đệ thần sắc nghiêm túc nói.

Thanh đao tên là "Ôn Nhu" lại là một thanh yêu đao dễ dàng thôn phệ chủ nhân, điều này quả thực có chút thú vị.

Đoạn Vân nói: "Ta đây, kỳ tài tu luyện vạn người có một, sẽ không gặp phải phiền phức như vậy."

Lúc này, thần sắc Mộ Dung huynh đệ trở nên vô cùng phức tạp.

Giao Ôn Nhu cho đối phương, gã cảm thấy không còn nợ nần gì Đoạn Vân nữa, còn cuốn 《Thập Nhị Trọng Xuân Vũ》 này truyền cho đối phương, rất có thể sẽ gây ra họa lớn đáng sợ.

Giờ đây gã sống không ra người, không ra quỷ, chính là nhờ vào bộ đao pháp bất tường này ban tặng.

Đoạn Vân tuy đảm bảo mình không có muội muội ruột thịt lưu lạc bên ngoài, nhưng khó bảo đảm sẽ không gây ra những biến hóa đáng sợ khác.

Nhưng gã cũng chẳng phải người hay do dự.

Đối phương mặt dày mày dạn đòi học, gã cũng coi như đã đáp ứng rồi, vậy thì cứ cho đi!

Có một "bệnh hữu" không sợ chết cùng nhau cũng khá tốt.

Luyện võ ấy mà, không điên thì dại, hoặc là bị nguyền rủa đến mức không ra người không ra quỷ.

Thế là Mộ Dung huynh đệ chỉ vào tấm ván sàn bên cạnh chỗ chôn địa khế trước đó, nói: "Ở đó."

Đoạn Vân lật tấm ván lên xem, quả nhiên phát hiện một cuốn bí kíp.

Thập Nhị Trọng Xuân Vũ!

Mộ Dung huynh đệ vừa định lấy thân phận "sư phụ" chỉ điểm đôi câu, kết quả Đoạn Vân đã mừng rỡ cầm lấy bí kíp, tự mình ra ngoài luyện đao rồi.

Chẳng thèm để ý đến gã.

Đối với Đoạn Vân mà nói, hắn là kỳ tài tu luyện vạn người có một, những chuyện đơn giản như nhập môn đao pháp hoàn toàn không cần người khác chỉ điểm.

Mộ Dung huynh đệ không làm được sư phụ, trong lòng buồn bực.

Nhưng tâm trạng gã rất nhanh lại thoải mái.

"Bộ 《Thập Nhị Trọng Xuân Vũ》 này là bộ thần công đao pháp huyền diệu nhất, ngay cả ta, kỳ tài đao đạo vạn người có một, năm xưa cũng tốn không ít công sức mới nhập môn được, tên này có khổ mà chịu rồi!"

Phải, nghĩ đến cảnh Đoạn Vân sẽ vì chưa nắm được pháp môn mà gãi tai gãi má, tâm trạng Mộ Dung huynh đệ không khỏi vui sướng.

Cho ngươi cái tội mù quáng tự tin!

Đoạn Vân có được bộ đao pháp vẫn luôn mong muốn, bước ra bước quan trọng nhất trên con đường trở thành song tuyệt đao kiếm thiếu hiệp, nói không hưng phấn là giả.