TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Sai Tà Công, Pháp Tượng Thiên Địa

Chương 98: Đoạn Lão Ma Xuất Thủ! (1)

Có lẽ do lão đầu chết thảm kia thu hút quá nhiều ánh mắt, cộng thêm Đoạn Vân đi lại thản nhiên, ả Hồng Lâu Tiên Tử lơ lửng trên không trung nhất thời không nhận ra sự tồn tại của vị thiếu hiệp anh tuấn này.

Đoạn Vân đưa ngân lượng, tiến vào cổng thành.

Trong thành này cũng có không ít Hồng Lâu Tiên Tử lơ lửng.

Bọn ả lơ lửng trên không trung, như U Minh Lệ Quỷ đòi mạng bất cứ lúc nào, nhìn xuống tất cả.

Đoạn Vân tìm hiểu một chút, những ả có thể lơ lửng trong thành, là những ả có thể quản tốt thân thể của mình, không bừa bãi hành dâm.

Những ả không khống chế được, đều bị Mặc Môn đuổi ra khỏi thành.

Đối mặt với loại đàn bà điên cuồng hành dâm bừa bãi này, lại chỉ đuổi đi những ả không quản được thân thể của mình, hảo cảm ít ỏi của Đoạn Vân đối với Mặc Môn cũng dần tan biến.

Chính giữa Vọng Xuân Thành, một tòa thạch lâu đen kịt sừng sững ở đó.

Thạch lâu vô cùng cao lớn, trông trang nghiêm túc mục, xung quanh càng không có bất kỳ kẻ nhàn rỗi nào.

Hai bên đại đạo dẫn đến Hắc Lâu trồng đầy tùng bách, một mảnh tĩnh mịch.

Nơi này chính là Mặc Lâu, nơi trang nghiêm túc mục nhất trong thành.

Cao nhân Mặc Môn ở Vọng Xuân Thành phần lớn đều ở nơi này.

Lúc này, trong lầu cao Mặc Lâu, một lão đầu râu dê trông rất tinh ranh nhìn những nữ nhân phiêu đãng như diều giấy trong thành, nói: "Những mụ đàn bà này còn không chịu đi?"

Một nam tử áo đen trẻ tuổi đáp: "Bẩm Trưởng lão, các ả nói là đến tìm Đoạn Lão Ma."

"Đoạn Lão Ma, Đoạn Lão Ma, ma đầu mới nổi này, thật sự rất tà tính." Trưởng lão Mặc Môn không khỏi cảm thán.

Trong nửa tháng này, đám đàn bà Hồng Lâu, lũ điên Lôi Công Lão Mẫu Môn, ngay cả yêu tăng Hoàng Hôn Tự cũng lần lượt kéo đến, đều là vì Đoạn Lão Ma này.

Sự tích của Đoạn Lão Ma, lão cũng nghe nói, thích khiến nam nhân biến thành đàn bà, tàn nhẫn hiếu sát.

Điều khiến Trưởng lão Mặc Môn cảm thấy tà tính là, Đoạn Lão Ma này thật sự là giết tất cả mọi người, một ít tép riu bang phái giang hồ bị hắn giết cho chết gần hết không nói làm gì, những tép riu giang hồ tầng dưới chót kia vốn là đồ chơi của cường giả, nhưng đám đàn bà Hồng Lâu, lũ điên Lôi Công Lão Mẫu Môn, cùng yêu tăng Hoàng Hôn Tự, những kẻ tuyệt đối không dễ chọc này, mẹ kiếp hắn cũng giết.

Mẹ kiếp, thật đúng là đối xử như nhau.

Tựa như thiên hạ không có kẻ mà hắn không dám đắc tội.

Điều khiến Trưởng lão Mặc Môn hơi lo lắng là, Đoạn Lão Ma kiểu này đối xử như nhau, liệu có giết luôn cả bọn lão, hoặc khiến bọn lão biến thành nữ nhân, rồi vừa hiếp vừa giết không?

Nghĩ đến việc lão có thể sẽ bị biến thành nữ nhân, bị vừa hiếp vừa giết, Trưởng lão Mặc Môn nhất thời lại thấy hưng phấn.

Đây hẳn là một loại trải nghiệm mới lạ đến nhường nào, sao nghe có vẻ còn kích thích hơn cả trò Ngưu Đầu Nhân?

Một lát sau, Trưởng lão Mặc Môn bỗng nhiên ý thức được bọn lão vẫn là kẻ khống chế tòa thành này, dần dần thoát khỏi trạng thái hưng phấn, nói: "Nghe nói đám đàn bà Hồng Lâu hiếp chết người? Sao không tống cổ hết ra khỏi thành?"

Tên tâm phúc trẻ tuổi đáp: "Trưởng lão, bởi vì đám đàn bà Hồng Lâu này lượn lờ, việc làm ăn da thịt trong thành tăng ít nhất bốn thành."

Nghe vậy, hai mắt Trưởng lão Mặc Môn liền sáng rực, nói: "Nhiều như vậy sao?"

"Những nữ nhân này tuy đáng sợ, nhưng suy cho cùng cũng da trắng xinh đẹp, ăn mặc như vậy lượn lờ trong thành, khó tránh khỏi sẽ khơi dậy tà hỏa của đàn ông, chẳng phải việc làm ăn da thịt sẽ khấm khá hơn sao?

Trước đây ngài còn lo lắng trong thành trẻ sơ sinh quá ít, nói không chừng việc này cũng có thể giúp tăng thêm không ít." Đệ tử tâm phúc giải thích.

Trưởng lão Mặc Môn lập tức thay đổi thái độ, nói: "Nếu hiệu quả tốt như vậy, cứ để các ả lượn lờ, thậm chí sau này có thể bỏ tiền mời các ả lượn lờ."

"Người và tiền nhất định không thể thiếu được, kiếm được quá ít, chúng ta sao có thể yên tâm nghiên cứu được."

Lúc này, Trưởng lão Mặc Môn uống một ngụm trà, nói: "Thời điểm cũng không còn sớm, lão phu cũng đi chăm sóc chút chuyện làm ăn của nhà, bảo Tiểu Lan Mai nhà ngươi tắm rửa sạch sẽ chờ lão phu."

"Vâng."

Hồng Lâu Tiên Tử lượn lờ trên không trung, trên mặt đất còn có một hai kẻ của Lôi Công Lão Mẫu Môn đi lại.

Bọn chúng đến nơi này, đều là vì Đoạn Lão Ma.

Đoạn Vân thậm chí còn nhìn thấy họa tượng của chính mình trên tường treo thưởng, chỉ là vẽ có chút trừu tượng, không bằng một phần mười vẻ anh tuấn của bản thân hắn.

Hắn đi đến một tiệm tơ lụa khá lớn trong thành, hỏi thăm tình hình Ngọc Tàm Ti.

Đoạn Vân rất nhanh tiến vào, lại rất nhanh đi ra.

Có hàng, đáng tiếc mua không nổi.

Trước hết phải có ba trăm lượng bạc trên người, mới có tư cách xem hàng.

Điều này khiến Đoạn Vân nhớ tới kiếp trước, thời điểm nhà cửa bán chạy nhất, có những khu nhà ngươi muốn đi xem, còn phải kiểm tra tài sản trước.

Đây không phải là sỉ nhục người khác sao?

Điều càng sỉ nhục hơn là, tiền để kiểm tra tài sản lúc đó hắn thật sự không có.

Ngọc Tàm Ti này vì sản lượng ít, người thích thì nhiều, vẫn luôn cung không đủ cầu, cho nên thật sự còn quý hơn vàng.

Kế hoạch tất da của Đoạn Vân bước đầu tiên đã thất bại, trong lòng hắn nổi giận.