Trong cơ thể Tạ Tẫn Hoan thực ra còn ẩn giấu một luồng cực âm chi khí. Giống như khi ở trên xe ngựa, chỉ cần có được nó là có thể áp chế dương độc, hơn nữa Tạ Tẫn Hoan sẽ cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Nam Cung Diệp biết làm vậy là không nên, nhưng vẫn tốt hơn là để cho cõi lòng mình tiếp tục đau như cắt. Nàng nhìn nam tử trẻ tuổi đang tìm kiếm bình thuốc, khẽ cắn môi son, đáy mắt thậm chí còn rưng rưng lệ. Chẳng biết đã phải dùng bao nhiêu nghị lực, nàng mới thốt ra được một câu:
“Ngươi… ngươi dùng cái đó đi, đừng uống độc dược.”
?
Tạ Tẫn Hoan cầm tấm vải trắng, lau mồ hôi trên mặt: