Cố Mạch vội nói: "Ta chỉ là một kẻ giang hồ nhàn tản, làm sao có thể tham gia vào việc lớn của võ lâm, ta không đi."
"Ây da," Thẩm Bạch tiến lên, nói: "Cố huynh, huynh cứ đi cùng bọn ta một chuyến đi, chưởng môn nhà ta đoán được huynh có thể không muốn đi, lão biết quan hệ giữa ta và huynh rất tốt, nên mới đặc biệt bảo ta đi theo. Lần này ngoài việc thẩm phán Nhiếp Đông Lưu, thực ra cũng là muốn để người các phái đều biết đến vị Tông sư trẻ tuổi như huynh, để sau này môn hạ đệ tử khi hành tẩu giang hồ, ai nấy đều phải sáng mắt một chút, vừa là Tông sư, lại là ân nhân, ai mà đắc tội nổi? Đi thôi, đi thôi, đi một chuyến, Cố đại Tông sư đường đường chúng ta cũng nên để người trong giang hồ chiêm ngưỡng phong thái!"
"Ta nào phải Tông sư."
"Huynh không phải Tông sư thì ai mới là Tông sư?"
Thẩm Bạch kéo Cố Mạch đi, Cố Mạch cũng không từ chối nữa, vốn dĩ hắn đi cũng được, không đi cũng chẳng sao, nay Thẩm Bạch đã hết lời mời, vậy thì đi một chuyến là được.