"Trước kia ta cứ ngỡ những việc mình làm sẽ giúp nữ nhi của ta sau này sống tốt hơn, đến hôm nay mới biết, những gì ta làm đã thành tâm ma của nó. Nếu hôm nay ta không nói cho nó biết, sau này, e rằng nó sẽ sống như khúc gỗ vô tri, cả đời bị nhốt trong tâm ma. Sống như vậy khác gì đã chết đâu."
"Việc này có ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu của Hầu gia không?"
"Không."
Mạnh Tình Không trầm ngâm một lát, nói: "Nếu Hầu gia đã nắm chắc như vậy, hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Đã cắt đứt như vậy, trên triều đình, chắc là không ai trả thù đến một thứ nữ như Tam tiểu thư đâu. Còn về giang hồ, chắc cũng không có vấn đề gì lớn, huống chi, còn có Cố Mạch che chở Tam tiểu thư."
Bạch Triều Tiên thở dài một tiếng, trầm giọng nói: "Nếu năm đó ta sớm phát hiện ra Yến Yến thì tốt rồi, sớm giấu nó đi, không ai biết đến nó, ta cũng không cần lo lắng nó bị người ta thanh toán, ta cũng có thể cho nó cảm nhận được tình phụ tử, hà cớ gì để nó chịu những khổ sở này!"