Ngô Cầu nhìn Trương ban chủ thật sâu, hồi lâu sau mới chậm rãi cất lời: "Được, Trương ban chủ, nếu như... còn có cơ hội, ta sẽ đến gánh hát của ngài!"
"Đương nhiên là có cơ hội," Trương ban chủ nói: "Với cầm kỹ của ngươi, gánh hát nào mà chẳng cầu còn chẳng được, chỉ sợ ngươi lại khinh thường gánh hát nhỏ bé này của ta."
Ngô Cầu khẽ mỉm cười, nụ cười kéo theo vết sẹo bỏng trên mặt, trông có phần đáng sợ.
Ngay sau đó, Ngô Cầu liền vác đàn rời đi.
Trương ban chủ nhìn theo bóng lưng Ngô Cầu, thở dài một tiếng, nói: "Ngô Cầu này, thật đáng tiếc. Nếu y sớm an phận mà sống tử tế, e rằng giờ đã thành một đại cầm sư danh tiếng rồi!"