Yến Tam Nương vừa xuống xe nhìn thấy Cố Sơ Đông liền hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng chạy tới, nhẹ nhàng sờ lên mặt Cố Sơ Đông, đầy vẻ kinh ngạc nói: "Sơ Đông muội muội, muội thành thật nói cho ta biết, muội và huynh muội có phải có bí phương dưỡng nhan gì không, sao có thể như vậy chứ, hễ mà vài ngày không gặp, da của muội sẽ tốt hơn rất nhiều, muội bây giờ càng ngày càng xinh đẹp rồi, ta cũng phải ghen tị."
Cố Sơ Đông rất ít khi được người khác khen thẳng thắn như vậy, nhất thời có phần ngượng ngùng, hai má ửng hồng, nói: "Yến tỷ tỷ, tỷ mới xinh đẹp, muội xấu xí lắm!"
Yến Tam Nương cười tủm tỉm nói: "Muội chưa bao giờ xấu xí cả, chỉ là trước kia gió thổi nắng táp nên sắc da không tốt, che đi dung mạo của muội thôi. Bây giờ muội càng ngày càng xinh đẹp rồi, mau mau, mau nói cho ta biết rốt cuộc muội dưỡng nhan thế nào, ta cầu xin muội đó, muội nói cho ta biết đi, muội muội ngoan!"
Trong sân, Cố Mạch lên tiếng: "Yến cô nương, nàng học không được đâu."
Yến Tam Nương dắt tay Cố Sơ Đông đi vào, bất bình nói: "Vì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ cho phép huynh trở nên ưa nhìn thôi sao? Hừ, không ngờ Cố đại hiệp mày rậm mắt to lại là một kẻ keo kiệt!"