“Ngươi đích thân đến đó ư?” Cố Sơ Đông nghi hoặc hỏi: “Vậy tổng bộ Bất Nhị sơn trang thì sao?”
Yến Tam Nương khẽ cười, đáp: “Không hề gì, tổng bộ tạm thời có phó thủ của ta trông coi, ta rời đi trong thời gian ngắn sẽ không ảnh hưởng lớn.
Ngoài ra, ta phải đích thân đến đó để chỉnh hợp những ám tuyến của ta ở bên đó, trong thời gian ngắn hình thành một trung tâm tình báo, nếu không căn bản không thể cạnh tranh với các Truy Phong Lâu khác.
Còn có những thế lực bản địa ở Đông Bình quận, ta muốn mượn sức mạnh của bọn họ để dò hỏi tình báo, thủ hạ của ta đi sẽ không ổn, những thế lực giang hồ ở đó rất nhiều người chỉ biết đến Yến Tam Nương ta, chứ không biết đến Bất Nhị sơn trang.
Ngoài ra còn có vấn đề an toàn, tuy rằng hiện giờ Đông Bình quận quần ma loạn vũ, đối với Truy Phong Lâu mà nói là một cơ hội tốt, nhưng cũng đồng nghĩa với việc rủi ro rất lớn, ta đi cùng để chủ trì đại cục, những việc khác ta không giỏi, nhưng việc liên lạc nhân thủ lại rất sở trường, ta có thể tùy thời đưa ra sách lược, bất kể là cầu viện hay tìm kiếm Truy Phong Lâu khác hợp tác, đều cần ta đích thân đi bàn bạc.