Cố Mạch tò mò hỏi: "Nhưng, thực ra ta có một thắc mắc, tại sao triều đình không áp dụng phương pháp huấn luyện chiến khí cho Lục Phiến Môn? Nếu không, sao lại để Lục Phiến Môn phải thường xuyên kéo Ngư Long Thiết Tác, nhiều khi gặp cao thủ cũng không kịp bày trận!"
Diệp Kinh Lan khẽ cười đáp: "Quân trận cũng không dễ bồi dưỡng như vậy, hơn nữa, người của Lục Phiến Môn quanh năm suốt tháng thi hành nhiệm vụ, ai có thời gian ngày ngày luyện tập? Quân đội thì khác, có câu dưỡng quân ngàn ngày, dụng quân một giờ, đại đa số quân đội mấy năm chưa chắc đã xuất động một lần.
Ngoài ra, đối thủ của Lục Phiến Môn là dân giang hồ, đều nay đây mai đó, hơn nữa, phần lớn là cá nhân hoặc nhóm nhỏ, chứ đâu phải ngày nào cũng đi diệt môn, cần gì tốn nhiều công sức và tiền của để huấn luyện theo kiểu quân đội? Huống hồ, Lục Phiến Môn cần nhân tài các mặt, chứ không phải kiểu vạn người như một trong quân đội.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là kinh phí. Cố huynh, huynh phải biết, huyện binh gần như không được huấn luyện, nói chung, một huyện có ba bốn trăm huyện binh, trong đó một nửa là hương dũng bán nông bán binh, thế mà nhiều huyện ngân sách còn không kham nổi.
Còn một quận, biên chế thủ bị quân thông thường là ba đến bốn ngàn người. Số người được chọn để huấn luyện chiến khí, thường là mười người lấy một, cũng chỉ được ba bốn trăm người. Năm hộ nuôi một binh, mười hộ nuôi một tinh binh, còn binh lính thực thụ đóng quân dài hạn ở biên cương thì chi phí còn lớn hơn nữa, cung thủ, khinh kỵ, trọng kỵ binh các loại, chi phí lại càng tăng gấp bội."