TRUYỆN FULL

[Dịch] Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 69: Đêm Trú Diêu Quan (2)

"Đã cứu được rồi sao?"

Lý Duy Nhất rất quan tâm trận chiến ở Táng Tiên Trấn đã kết thúc chưa, muốn mau chóng quay về thuyền hạm Thanh Đồng.

Triệu Tri Chuyết gật đầu, nói: "Thiếu tộc trưởng và những người khác còn chưa về tới Diêu Quan, nhưng đã có tin tức truyền về, đám Phật Độ Tặc đã rút lui."

"Phật Độ Tặc?"

Lý Duy Nhất bối rối, đám người do Thạch Cửu Trai dẫn đầu không phải là Địa Lang Vương Quân sao?

Triệu Tri Chuyết đã sớm biết hai người trước mắt không phải Phật Độ Tặc, mà là chạy nạn đến Lê Châu, chỉ vì mặc nhầm áo cà sa giống đám Phật Độ Tặc nên mới gây ra hiểu lầm.

Chuyện này là lúc trên lưng ngựa, Lý Duy Nhất đã nói cho ông biết.

Hiện nay thiên hạ đại loạn, dân chúng lưu tán khắp nơi, nạn dân chạy đến Lê Châu tránh họa nhiều không đếm xuể. Triệu Tri Chuyết đối với Lý Duy Nhất, người đã cứu mạng mình, đương nhiên là tin tưởng không chút nghi ngờ.

Trong mắt Triệu Tri Chuyết ánh lên vẻ phẫn hận và tức giận, lồng ngực phập phồng dữ dội, động tới vết thương cũ, giọng nói có phần khản đặc: "Nam Man, Bắc Địch, Đông Di, Tây Nhung. Mấy châu Nam Cương chúng ta đây, đáng hận nhất, khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật chính là ba đại ma đầu: Quan Sơn Từ Phật Đỗ, Dạ Thành Vũ Văn Nghiêm, Địa Lang Vương Thạch Na Nhĩ."

"Người ta đều nói Lê Châu là do Cửu Lê tộc làm chủ, nên mấy trăm năm qua thái bình vô sự."

"Nhưng nào ai biết, để có được sự thái bình yên ổn này, Cửu Lê tộc đã luôn phải nuốt giận nuốt căm, mỗi năm đều phải dâng nộp lượng lớn cống phẩm và tài vật cho Quan Sơn. Chính vì vậy, mười vạn Phật Độ Tặc dưới trướng Từ Phật Đỗ cũng chỉ dám cướp bóc, tống tiền trong phạm vi nhỏ ở Lê Châu, chưa từng dám gây ra xung đột quy mô lớn."

"Đám Phật Độ Tặc lần này lại hung hãn tàn bạo như vậy, thật sự quá bất thường, không biết chúng có ý đồ gì."

Trong đầu Lý Duy Nhất thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, hắn hỏi: "Vậy còn Địa Lang Vương Quân thì sao?"

Triệu Tri Chuyết đáp: "Thế lực của Địa Lang Vương không nằm ở Lê Châu, không liên quan gì đến chúng ta."

"Triệu lão đã từng nghe nói về Thạch Cửu Trai chưa?" Lý Duy Nhất hỏi.

Sắc mặt Triệu Tri Chuyết chợt nghiêm lại: "Thạch Cửu Trai này lợi hại lắm, hắn là nghĩa tử của Thạch Na Nhĩ, một trong Thập Đại Pháp Vương của Địa Lang Vương Quân, tuy mới nổi danh trong khoảng hai mươi năm gần đây, nhưng đã là nhân vật được ghi tên trên 《Giáp Tý Sách》. Tiểu ân công, ngươi hỏi về hắn làm gì?"

Lý Duy Nhất luôn cảm thấy Triệu Tri Chuyết rất kiêng dè ba đại ma đầu kia, dường như ngay cả Cửu Lê tộc cũng phải nộp cống cho chúng.

Hắn không dám nói ra sự thật!

Nói ra chắc chắn sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, quan trọng là Thương Lê bộ tộc chưa chắc đã bảo vệ được hắn. Thậm chí, cuối cùng có thể trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu của các thế lực lớn.

Phải kín đáo, phải kín đáo.

Nhúng tay vào đến mức này, đã là rất nguy hiểm rồi.

"Sớm đã nghe đại danh của y, như sấm động bên tai."

Lý Duy Nhất vội vàng chuyển chủ đề, hỏi: "Triệu lão vẫn nên giúp vãn bối giải đáp một vài thắc mắc về tu luyện trước đi ạ. Vãn bối trước nay toàn tự mình luyện mò, rất nhiều điều còn chưa hiểu rõ."

"Luyện mò mà có thể luyện đến Khai Tam Tuyền, thậm chí Khai Tứ Tuyền sao?"

Triệu Tri Chuyết nhìn về phía Găng Tay Ngân Ti trên tay Lý Duy Nhất, dường như nghĩ đến điều gì, vội vàng nghiêm giọng nhắc nhở: "Tiểu ân công, lão hủ không dám hỏi pháp khí này của ngươi từ đâu mà có, nhưng tuyệt đối đừng dễ dàng thôi động sử dụng trước mặt người khác. Thất phu vô tội, mang ngọc có tội."

Lý Duy Nhất có thể nhìn ra sự chân thành của Triệu Tri Chuyết, trong lòng cảm động, hỏi: "Pháp khí quý giá đến vậy sao?"

Triệu Tri Chuyết lúc này mới tin người trẻ tuổi trước mắt quả thật luôn tự luyện mò, hiểu biết về võ đạo có lẽ rất hạn chế: "Nói thế này đi! Lão hủ nếu không phải đã lớn tuổi, tâm khí không còn như xưa, thì khi nhìn thấy pháp khí này của ngươi, rất có thể cũng sẽ nảy lòng tham. Đây không phải là lấy oán trả ơn, mà là sự cám dỗ quá lớn, bản tính con người là vậy."

"Nói cách khác, một mỹ nhân như tiên nữ lột sạch y phục đi giữa phố đông người, lại không có sức tự vệ, vậy thì nàng ta có gặp phải nguy hiểm gì cũng đều là tự chuốc lấy, không thể trách ai được."

"Vãn bối hiểu rồi!" Lý Duy Nhất cởi Găng Tay Ngân Ti xuống, cất đi: "Mong Triệu lão giữ bí mật giúp."

Triệu Tri Chuyết vội vàng đảm bảo, lại nói: "Tiểu ân công đừng quá để tâm, lão hủ ăn nói thẳng thắn quen rồi. Kỳ thực trên đời này, người hoàn toàn tốt không nhiều, kẻ hoàn toàn xấu cũng chẳng bao nhiêu, nhiều nhất vẫn là hạng người không dám quá tốt mà cũng chẳng dám quá xấu."

"Ngươi cứ yên tâm, dù lão hủ có gặp ngươi lúc còn trẻ, cũng tuyệt đối không làm ra chuyện lấy oán trả ơn đâu. Chỉ là sống thêm mấy chục năm, thấy nhiều chuyện quá, nên không nhịn được muốn khuyên bảo vài câu."

"Đa tạ Triệu lão!"

Sau đó, Lý Duy Nhất lại thỉnh giáo Triệu Tri Chuyết thêm một vài vấn đề liên quan đến tu luyện.

Bên ngoài bỗng trở nên náo nhiệt.

Màn đêm yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng xé gió và tiếng trăm thú gầm rống.

Người ngựa của Thú Lê bộ tộc đã trở về!

Triệu Tri Chuyết lập tức cáo từ rời đi để nghênh đón thiếu tộc trưởng. Lúc sắp đi, ông hỏi Lý Duy Nhất có muốn đi cùng không. Lý Duy Nhất dĩ nhiên lắc đầu, tối nay các nhân vật lớn của Thương Lê bộ tộc e rằng đang bận rộn, không phải thời điểm thích hợp để gặp mặt.

Hơn nữa, kiểu gặp mặt này tiềm ẩn hậu họa khôn lường.