Khuôn mặt này thực sự quá già nua, đầy nếp nhăn, còn chằng chịt những vết đốm màu vàng, tóc tai cũng khô vàng, bạc trắng, cả người toát lên tử khí nặng nề, phảng phất như đã đặt nửa bước chân vào quan tài.
Sáu năm trước, khi hắn rời Tô gia đến Cửu Thánh Sơn, Tô Bạch Trầm tuy rằng cũng đã già đi không ít, nhưng chưa đến nỗi tử khí nặng nề như vậy, hoàn toàn giống như tùy thời cũng có thể lìa đời.
"Đừng vội, vi phụ tạm thời còn chưa chết được."
Thanh âm Tô Bạch Trầm trầm thấp khàn khàn, lộ rõ vẻ suy yếu.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt vẩn đục nhìn kỹ Tô Tín một hồi, rồi mới nói: "Không tệ, sáu năm qua, đã trưởng thành không ít, thực lực cũng tăng tiến nhiều."