“Đã không còn đường hòa giải, Tô Tín này lại có thiên phú cao như vậy, vậy thì nên sớm giải quyết thôi.”
Tề Vương tùy ý phất tay, phân phó: “Dù sao cũng là đệ tử Thiên Diễm Cung, đừng để người của chúng ta ra tay. ‘Cửu Sát’ đã hiệu trung với ta lâu như vậy, mà chưa thực sự lập công, lần này cứ để bọn chúng ra tay.”
“Bảo chúng hành sự cẩn thận, tốt nhất là giết được Tô Tín, nếu không giết được cũng đừng để lộ sơ hở gì.”
“Tuân lệnh.” Lão giả áo xám gật đầu, rồi xoay người rời đi.
“Tô gia…” Tề Vương vẫn trầm tư, “Muốn trách thì chỉ có thể trách lão tổ Tô gia năm xưa quá cố chấp. Nếu lão sớm quy thuận ta như người của Tư Đồ gia, thì đã chẳng có nhiều chuyện như vậy. Cho dù sau này lão tổ Tô gia có chết, có ta che chở, thì ai dám động đến Tô gia?”