Từ Trinh Quan cảm giác như thể bản thân vừa trải qua một giấc mộng.
Trong mộng, dường như nàng trở lại thuở còn thơ ấu, một mình bước đi trong hoàng cung trống trải không người.
Nàng đi mãi, đi mãi, khắp nơi gọi tên "Phụ hoàng" và các huynh trưởng, nhưng chẳng một ai đáp lời.
Cho đến khi trời tối, vị Tam hoàng nữ bé nhỏ mệt mỏi ngồi bệt xuống một bậc thềm, hai tay ôm gối ngủ thiếp đi, mơ hồ nghe thấy có người gọi "Bệ hạ".
Nhưng cơn buồn ngủ nặng trĩu khiến nàng không thể đáp lại, nàng cố gắng mở to mắt, tựa như người chết đuối vùng vẫy dưới đáy biển sâu...