Hắn đặt bàn tay phải lên bàn, khẽ gõ nhịp, tựa hồ đang tính toán thời gian.
Đột nhiên, ngoài Cúc Hoa Đài, tiếng ngựa hí vang lên.
Tiếp đó, một viên quan nhỏ hốt hoảng chạy vào, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại trên trán, suýt chút nữa văng cả giày:
“Không… không xong rồi…”
Trong chớp mắt, tiếng công kích Triệu Đô An trong sảnh tạm thời lắng xuống.