“Công chúa, chính là nơi này.”
Bên cạnh xe ngựa, một nữ võ sĩ dáng người cao lớn, tóc tết thành bím xõa, làn da thô ráp ửng đỏ, ánh mắt sắc bén đảo qua bốn phía, xác định an toàn rồi mới mời công chúa trong xe xuống.
Văn Châu công chúa khoảng ngoài bốn mươi tuổi, thần thái ôn hòa, hôm nay ăn mặc khá giản dị, trên người và tóc không thấy trang sức châu báu.
Giờ khắc này, hài đạp trên mặt tuyết kêu răng rắc, ánh mắt nàng đón ánh mặt trời, nhìn thấy lều bố thí ở ngã tư đường phía trước.
“Theo lời ngài dặn, thuộc hạ đã mua than đá để phát cho dân chúng ở đây.” Nữ võ sĩ khẽ nói: “Không qua tay bọn nha lại ở nha môn.”