Người đàn ông bên cửa sổ làm như không nghe thấy, chỉ nhẩm đi nhẩm lại hai chữ "chết rồi", hồi lâu sau, phát ra một tiếng thở dài thật dài.
Rồi hắn chậm rãi xoay người, đối diện hai người, từ trong áo choàng thò ra hai bàn tay xương cốt cân xứng, vừa nhìn đã biết là tay của người nhà giàu có.
Chầm chậm tháo mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt quý khí bức người, nhưng vốn dĩ không nên tồn tại trên đời này.
Nhậm Khôn ngẩn người.
Tề Ngộ Xuân trợn tròn mắt, như bị sét đánh, hắn há hốc miệng, khó tin nói: