Ánh tà dương ngày xuân treo trên những góc mái cong vút của cung đình, hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Nhiễm.
“Lãnh cung…”
Việc “cô cô” bị giam vào lãnh cung, Tiêu Nhiễm cũng không mấy bất ngờ. Năm xưa, Huyền Môn chính biến, Tiêu gia mưu phản, cả tộc bị tru diệt.
So với việc đó, thân là “Quý phi”, cô cô còn giữ được tính mạng đã là kết quả tốt đẹp, càng không thể mong cầu cuộc sống sung túc.
Tuy rằng trong lòng đã có dự liệu, nhưng giờ phút này tận mắt chứng kiến cảnh tượng tiêu điều, lạnh lẽo, tựa như bị cả hoàng cung lãng quên nơi góc khuất, lại là một chuyện khác.